Vừa nói xong tức cô nàng lập tức trở lại căn phòng khiến bà Tú kinh hãi:
- Đừng. Đừng vào đó, không được.
Nhưng bằng động tác rất nhanh Thu Hoa đã bước vào phòng và đóng sầm cửa lại. Bà Tú đập cửa, kêu to:
- Thu Hoa! Con phải nghe mẹ, trong đó có...
Bà nói tới đó thì như bị ai bóp ngang cổ, khiến lời bà không phát ra được nữa Bà lảo đảo và ngã chúi xuống.
- Bà chủ...
Tài xế Cảnh từ ngoài hốt hoảng chạy vào, thấy vậy anh ta định đở bà dậy, nhưng bà Tú vừa chỉ tay vào:
- Mở... mở ra.
Cảnh chưa biết chuyện gì thì từ bên trong có giọng Thu Hoa:
- Để tôi nghỉ ngơi đừng ồn ào!
Cảnh ngỡ bà chủ chưa biết Thu Hoa ở trong đó nên mừng quýnh, lay mạnh bà dậy:
- Bà chủ, cô Hoa ở trong kia.
Nhưng đến lượt anh ta im bặt sau đó, bởi hình như anh ta cũng
bị cái gì đó làm cho sợ hãi, trợn tròn mắt và chỉ muốn chạy khỏi nơi
đó mà chẳng làm sao nhúch nhích được...
Việc để cho Thu Hoa ở lại là điều bà Cẩm Tú không hề muốn. Tuy
nhiên, kể từ khi đóng cửa phòng lại và quyết liệt từ chối không chịu
ra của Hoa, bà Tú hiểu rằng bà đã không còn kiểm soát được con gái.
Qua hai ngày sau Thu Hoa mới chịu mờ cửa và cô tỏ ra như chẳng có việc
gì khi nói với mẹ:
- Con cảm thấy thỏai mái khi ở trong căn phòng đó, vậy mẹ đừng
thắc mầc gì nữa. Cứ đà này chỉ vài tuần là con sẽ trở lại bình thường
thôi.
Nhìn sắc diện của con, lại nghe Hoa nói thế, mặc dù vẫn còn chưa yên tâm, nhưng bà Tú cũng tạm chấp nhận:
- Thôi thì cũng được. Nhưng mẹ hỏi thật con, lúc trong phòng đó con có thấy điều gì bất thường không?
Thu Hoa lắc đầu:
- Con ngủ yên và cảm thấy thoải mái còn hơn là ở phòng mẹ hay phòng riêng của con nữa.
Rồi cô còn khoe:
- Con tìm được mấy cái này...
Cô đưa ra một cái khung ảnh có hình hai người chụp chung, mà vừa thấy nó bà Tú đã thất thần:
- Ở đâu con có cái này?
- Con lấy được trong tủ áo. Mặt ba hồi trẻ so với lúc già không khác mấy, chỉ có mẹ...
Bà Tú rít lên:
- Không phải!
Hoa ngơ ngác:
- Mẹ nói cái gì không phải?
- Cái hình này! Đó không phải mẹ.
Bà giằng lấy và tiện tay ném mạnh ra ngoài cửa sổ! Tiếp theo là
một tiếng kêu thất thanh và bà ôm lấy mặt, đau đớn. Chiếc khung ảnh
vừa bị ném, chẳng hiểu sao lại bay trở lại và nắm trúng vào mặt bà Tú,
khiến bà gục xuống, máu me đầm đìa.
- Kìa mẹ!
Đoán được phần nào cơn thịnh nộ của mẹ vừa rồi, Thu Hoa cầm tấm ảnh lên, hỏi:
- Vậy ai trong hình với ba vậy?
Bà Tú rũ người xuống trông thật thảm hại, Hoa thấy thương mẹ vô cùng:
- Mẹ nói con nghe đi, có chuyện gì vậy?
Mãi một lúc sau bà Tú mới nói, giọng đứt quãng:
- Người đó nào có buông tha ba con ra như ba con đã nói. Họ vẫn là một cặp đôi đó thôi!
- Nhưng... đây là chuyện cũ rồi mà mẹ, hồi ba còn trẻ. Vả lại bây giờ ba đã chết rồi.
Bà Cẩm Tú cầm khung ảnh lật ra phía sau và gỡ ảnh ra khỏi khung, chỉ cho Hoa xem:
- Con đọc dòng chữ sau này sẽ rõ!
Thu Hoa chú ý tới dòng chữ viết khá nắn nót, nét chữ của cha
cô: ';';Mùa Xuân Canh Thân, đánh dấu ngày mặt trăng của chúng ta ra
đời! Cám ơn em Thu Hà!';';
- Thu Hà là người trong ảnh này?
Bà Cẩm Tú không đáp thẳng, nhưng câu nói tiếp theo của bà đã như câu trả lời:
- Đã lấy tôi rồi mà lúc nào cũng Thu Hà, cũng em ơi, em hỡi! Và cũng đi tìm vầng trăng non cho bằng được, trời ơi!
- Trăng non là gì mẹ? Ai là mặt trăng của ba như lời trong ảnh này?
- Hãy tìm cha con mà hỏi!
Vừa nói bà vừa vụt chạy bay ra ngoài.
- Mẹ!
Ông già Mười hình như đã chứng kiến từ đầu đối thoại giữa hai mẹ con, ông nhẹ giọng nói:
- Cô hãy để cho bà tĩnh tâm đã. Chính bức ảnh này đã khiến cho bà bị sốc đó!
- Nhưng... sao lại sốc? Người trong ảnh là ai ông Mười biết không?
Ông già nhìn thẳng vào Thu Hoa một lúc, rồi hỏi:
- Cô có thật sự muốn biết không?
- Ông Mười biết thì kể cho con nghe đi. Bà ta tên Thu Hà phải không?
- Phải! Bà ta tên Thu Hà, bởi vậy bà đặt tên cho các con đều bắt đầu cũng bằng chữ Thu. Thu Nguyệt, Thu...
Ông lại nhìn Thu Hoa và ngừng lại. Linh tính của Hoa hiểu đang có điều gì đó liên quan tới mình, cô hỏi nhanh:
- Còn Thu gì nữa?
Ông già Mười trầm ngâm một lúc mới tiếp lời:
- Trước khi kể tới những tên Thu khác tôi xin kể cho cô nghe
chuyện về cái chết của cô Thu Nguyệt, con gái lớn của bà Thu Hà này.
Ông đằng hắng lấy giọng, mà có lẽ cũng để lấy bình tĩnh. Hôm đó là
một đêm trăng sáng vằng vặc, cũng tại một ngôi nhà giống như nhà này,
nhưng ở cách đây hơn trăm cây số. Một trong hai đứa bé song sinh đã
chết do bị rơi từ trên lầu cao xuống đất. Nó chết, bởi vì nó có tên là
Trăng, là Thu Nguyệt.
Thu Hoa chặn ngang:
- Là con của bà Thu Hà này?
- Phải! Cũng may là đứa bé kia còn sống sót.
- Nhưng sao lại rơi từ trên cao xuống? Bà ấy lỡ tay làm rơi chẳng?
Giọng ông Mười đầy bi phẫn:
- Bị ngườí ta ném!
- Trời ơi! Ai mà dã man vậy chứ?
- Chỉ vì ghen mà người ta nở nhẫn tâm như vậy, bất kể đó là một
đứa trẻ vô tội! Bởi vậy trời cao có mắt, kẻ đã gây họa thì chẳng bao
giờ được quyền làm mẹ, mà phải suốt đời mượn con thiên hạ làm con của
mình.
Thu Hoa càng nghe càng không hiểu, cô hỏi thẳng:
- Ông Mười nói gì vậy?
Ông già nhẹ lắc đầu rồi bỏ đi. Hoa định chay theo thì đã nghe ông nói vọng lại:
- Cô tự mà tìm hiểu. Mọi thứ đều có ngay trong phòng ngủ của cô đó.
Ông đi khuất rồi mà Thu Hoa vẫn còn chưa hết thắc mắc. Chợt nhớ
tới mẹ, cô chạy theo hướng bà đã đi lúc nãy. Nhưng vừa ra tới cổng
thì đã gặp tài xế Cảnh chạy xe về, anh chặn Hoa lại và nói:
- Bà bảo cô đừng đi tìm, bà đang ở ngoài kia chờ đi chung xe với một người quen về Sài Gòn luôn. Vài hôm bà sẽ lên.
Anh ta móc túi đưa cho Hoa gói giấy nhỏ:
- Bà dặn cô cất kỹ vật này. Nó sẽ cần cho cô lắm.
Thu Hoa mở ngay gói ra và ngạc nhiên khi đó là chiếc vòng ngọc
thạch có chạm hình mặt trăng giữa nền trời mây bay. Không kịp hỏt gì
thêm thì tài xế Cảnh đã rồ xe đi. Thu Hoa ngẩn ngơ nhìn theo, sau đó
cô lững thững trở vào nhà mà lòng dạ bồn chồn không yên.
Thu Hoa về phòng ngồi thừ ra rất lâu, rồi cô theo quán tính
lại lục lọi tủ áo. Lần này cô gặp thêm một bức ảnh chân dung khác,
trong đó chỉ có ba người: người đàn bà mà mẹ cô gọi là bà Thu Hà và
hai đứa trẻ khoảng lên 5, một đứa có khuôn mặt bầu bầu, đôi mắt tròn
như hai hạt nhãn, còn đứa kia cũng y như vậy, nhưng tóc lại cột cao,
nhờ vậy mà thoạt nhìn có thể phân biệt được là hai đứa khác nhau, chứ
thật ra chúng giống nhau như hai giọt nước.
- Sao đứa có tóc để dài này giống y như mình?
Lật phía sau bức ảnh, mắt Thu Hoa dán chặt ngay vào dòng chữ: Hai mặt trăng mùa thu của mẹ: Thu Nguyệt, Thu Hoa!
- Cái gì? Sao lại là... Thu Hoa?
Trời đất như đang quay cuồng trước mặt Hoa. Cô phải vịn vào
thân tủ mới đứng vững được. Nhìn lại bức ảnh lần nữa, và Hoa không còn
giữ được bình tỉnh, cô kêu lên:
- Thu Hà, Thu Nguyệt, Thu Hoa, cả ba đều là Thu! Cả ba...
Đôi tay Hoa run khiến không cầm được bức ảnh, để nó rơi xuống
chân. Vừa cúi xuống nhặt lên thì tay Hoa chạm phải một gói giấy nhỏ bên
cạnh hộp đựng ảnh, vừa mở nó ra cô đã sững sờ: lại một chiếc vòng
ngọc thạch khác có hình dáng và màu sắc giống y như chiếc vòng mà tài
xế Cảnh vừa mới đưa. Nhìn lại nét chạm khắc trên đó thì cũng giống,
ngoài ra còn có một khóm hoa cúc rong bức tranh chạm hình trăng, mây
và hoa.
- Hoa mùa thu, Thu Hoa.
Hai chiếc vòng này nhỏ xíu, dành cho trẻ con đeo. Mà trong bức
ảnh kia, trên cổ tay hai đứa bé đều có đeo hai chiếc giống như nhau.
- Hai chiếc vòng này!
Thu Hoa chợt hiểu, cô lạnh cả người khi ý nghĩ chạy qua trong đầu:
- Mình là... con của người đàn bà này?
Thấy một chiếc hộp thiếc thứ hai trong tủ, Thu Hoa chụp lấy và
mở tung nó ra. Trong đó vẫn là bức ảnh giống như vậy, nhưng được phóng
lớn ra và bôi lem luốc cả vì những vệt giống như máu lâu ngày biến
thành màu nâu sậm. Thu Hoa đọc được mấy chữ: ';';Nó giết con rồi
Nguyệt ơi!';';
Ngoài ra còn có một cuộn dây gai khá to, thắt hình cái thòng lọng mà vừa trông thấy Thu Hoa đã kêu lên:
- Chiếc thòng lọng!
Cô đã từng bị ám ảnh bởi sợi dây thòng lọng mà nên vừa thấy nó
Thu Hoa đã lùi lại, sợ hãi! Khiến cho chiếc hộp thiếc trong tay cô lại
bị rơơi xuống sàn. Từ trong đó bay ra một mảnh giấy nhỏ mà vừa trông
thấy chữ viết là Hoa biết ngay là của cha mình: ';';Trong hai mặt
trăng bé bỏng của chúng ta chỉ còn có một, nhưng sao em không ở lại
cùng với nó mà lại vội ra đi, Thu Hà ơi!';';
- Ba! Ba nói gì con không hiểu?
Thu Hoa gào lên như đang đứng trước mặt người cha đã quá cố của
mình. Cô lặp lại câu hỏi đến ba lần, đến khi khàn cổ họng thì quay ra
gọi lớn:
- Ông Mười ơi!
- Tôi đây, cô Hoa!
Ông già Mười đã đứng ngài cửa phòng từ lúc nào rồi. Ông lên tiếng:
- Tôi định để cô một mình, nhưng biết có những điều cô chưa rõ,
nên tôi phải trở lại. Đó, mọi việc đang bày ra trước mắt cô đó, cô
tìm hiểu đi...
Thu Hoa nhào tới chụp lấy ông:
- Ông nói cho con biết, con và người đàn bà tên Thu Hà kia là thế nào? Bà ấy...
- Mọi thứ đã nói hết rồi, sao cô còn hỏi. Cô là một trong hai Thu mà bà ấy đã nhắc.
- Như vậy con là... là con của bà ấy?
- Cùng với người chị song sinh đã chết là con đẻ của bà ấy và cha là... người từ mà đến giờ cô vẫn gọi là cha!
Thu Hoa vẫn chưa tin hẳn:
- Không thể nào!
- Cô có biết sợi dây thòng lọng đó là gì không?
Câu hỏi nhắc Hoa điều mà cô muốn biết. Thu Hoa nhìn dưới chân,
nhưng Hoa vẫn chưa dám cầm, thì giọng ông Mười lại vang lên:
- Đó là sợi dây oan nghiệt đã giết chết một mạng người!
- Bà Thu Hà?
Ông Mười không đáp, nhưng sự im lặng của ông đã như xác nhận. Thu Hoa nhìn ông, hỏi lại:
- Sao nghe nói là bà ấy chết vì lý do khác?
Ông Mười lắc đầu:
- Trong nhà này có nhiều việc tưởng vậy mà không phải vậy!
Giống như cô đâu phải muốn chết, vậy mà cô vẫn đưa đầu vào dây thòng
lọng.
Bị chạm đúng vào điều mà mình đang bị ám ảnh, Thu Hoa có vẻ sợ, nên im lặng. Ông già Mười ngừng một lúc, lại nói tiếp:
- Cô không muốn biết tại sao người sinh ra cô lại chết như vậy sao?
- Nhưng mà...
- Kể cả cha cô nữa, tại sao ông cũng chết sau khi chị và mẹ cô chết không lâu.
Thu Hoa im lặng. Trong cô đang có cuộc xáo trộn lớn. Từ nào
đến giờ không khi nào cô có gợn một chút gì không hay về người cô vẫn
quen gọi là mẹ: bà Cẩm Tú. Vậy làm sao trong một vài giây cô có thể
nghĩ khác về bà.