- Hồi nào đâu! Mày đừng nói bậy. - Thẹn quá, Nguyệt
Cầm đấm mạnh tay vào vai Thu Lan khoả lấp. - Ai bảo cậu lúc nãy bỏ mặc
tớ trước làm gì?
- Thôi, đừng nói dông dài nữa. Đến giờ rồi,chúng ta đi thôi Kỳ Phương! - Bác sĩ Tùng lên tiếng giục.
Kỳ Phương bế con hình nhân đứng dậy:
- Vâng. 0 Rồi quay sang Nguyệt Cầm, anh vui vẻ. - Thôi, anh
đi nhé! Cả Thu Lan cũng mau về nhà cài kín cửa lại đi, con ma sắp xuất
hiện rồi đó.
Hiểu ngay cái đá mắt của anh mang ý nghĩa gì, Thu Lan vội đứng lên không quên từ tạ Nguyệt Cầm:
- Thôi, tớ về nhé. Bao giờ anh Kỳ Phương kể chuyện nhớ kêu tớ sang nghe với. Đừng ích kỷ nghe một mình đó.
- Hay là... - Nguyệt Cầm nắm tay Thu Lan. - Cậu ở lại với tớ đi!
- Không được đâu... - Thu Lan vội lắc đầu nguây nguẩy. - Ba
tớ đêm nay không được khoẻ, tớ phải về... Thôi, mọi người đã đi hết
rồi, chào cậu.
Nói xong, Thu Lan nhanh chân theo mọi người ra hết bên ngoài, Nguyệt Cầm buồn bã bước ra mở cửa.
Nhưng... bác sĩ Tùng đã đưa tay ngăn lại.
- Con hãy vào phòng của mình, ở ngoài này... ba không an tâm lắm.
Đã bị bắt ở nhà, nên dù bị nhốt trong phòng hay trong nhà
cũng vậy thôi. Nguyệt Cầm không buồn cãi, ngoan ngoãn theo cha trở về
phòng, rút kinh nghiệm của lần trước. Ông đích thân khoá cửa sổ, bấm
chốt ngoài rồi cẩn thận cầm theo xâu chìa khoá.
- Lên giường ngủ một giấc đi con.
Trìu mến bảo con một câu, ông bước ra ngoài, cánh cửa lớn
đóng sập sau lưng. Con ma sẽ không vào được, ông cảm thấy an tâm khi
nhìn vào cánh cửa chắc chắn được cài hai lần khoá.
° ° °
Bác sĩ, sao ông có vẻ bồn chồn, lo lắng
vậy? - Thấy ông Tùng cứ nhấp nhỏm không yên trên ghế, Kỳ Phương quay
sang trấn an ông. - Không sao đâu, mọi việc đã chuẩn bị chu tất lắm,
con ma nhất định sẽ sập bẫy thổi.
- Ta không lo lắng chuyện con ma. - Đưa mắt nhìn các tráng
đinh một lượt, ông thở hắt ra một hơi dài. - Ta chỉ không an tâm cho
Nguyệt Cầm thôi. Bỏ nó ở nhà một mình như vậy liệu có ổn không?
- Ổn mà... - Kỳ Phương nắm lấy tay ông. - Cửa đã được khoá chắc chắn. Con ma không vào được đâu.
- Nhưng không hiểu sao lòng ta lại cứ bất an. - Bỗng đứng
dậy, ông quyết định nhanh. - Ta muốn về xem một chút rồi trở lại ngay.
- Bây giờ ư? - Kỳ Phương nhìn đồng hồ rồi lắc đầu lo lắng. -
Không được đâu. Chỉ còn không đầy ba phút nữa con ma đã xuất hiện
rồi. Bác sĩ ra đường lúc này nguy hiểm lắm.
- Nhưng ở nơi này ta không an lòng được. - Đưa tay nhặt một
con dao to bản trong đống vũ khí lên, ông cương quyết. - Ta phải về
với Nguyệt Cầm, không sao đâu.
- Vậy.... tôi về với ông. - Kỳ Phương cũng đứng lên.
- Nếu cậu cũng theo tôi thì ai chỉ đạo mọi người ở đây? -
Ông xua tay. - Lỡ con ma xuất hiện thì sao? Tôi tự biết lo cho mình
mà.
Kỳ Phương vẫn không an tâm, anh kêu một tráng đinh tới gần:
- Cậu cùng về với bác sĩ.
- Tôi ư...? - Người tráng đinh khẽ rùng vai, lo ngại. - Con ma sắp ra rồi đó.
- Đừng ầm ĩ, đừng làm lớn chuyện. - Ông đặt tay xuống vai Kỳ Phương dứt khoát. - Tôi đi đây.
- Bác sĩ cẩn thận. - Kỳ Phương dặn với theo rồi như chợt
nhớ, anh trao cho ông ngọn đèn flash. - Con ma dường như rất sợ ánh
sáng loé này. Bác sĩ cầm theo, lỡ gặp nó còn có thể vùng ra mà chạy.
- Cảm ơn cậu. - Nhận ngọn đèn, ông Tùng gật đầu chào rơi
băng nhanh ra cửa hậu, chạy tắt theo con đường đồng, ông trở về nhà
gần hơn.
Nhìn theo bóng ông chập chờn mất dần trong màn đêm, lòng Kỳ
Phương bỗng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Nửa nghi ngờ, nửa như thông
cảm. Vị bác sĩ này thật khó mà đoán được. Nhiều bí ẩn, nhưng cũng hiền
lành, đôn hậu lắm. Anh không biết mình đúng hay sai khi nghe theo lời
ông như vậy. Hôm đó... sau một lúc đắn đo, anh quyết định gọi điện về
toà soạn, bảo Khải Văn ngừng phát hành số báo còn lại, cũng như lập
tức thu hồi số báo đã bán ra.
- Tại sao? - Giọng Khải Văn đầy kinh ngạc. - Cậu có biết tấm
ảnh đó đã ảnh hưởng thế nào không? Số lượng báo bán tăng gấp ba lần
so với bình thường đó. Thu về... e thiệt hại nặng nề lắm.
- Không sao đâu. - Kỳ Phương nói đúng theo ý của ông. - Cậu
cứ thu hồi về và huỷ bỏ số báo đó đi... bao nhiêu tổn thất, tôi sẽ đền
cho toà soạn.
- Nhưng tại sao? - Khải Văn vẫn hoang mang.
- Tại... vì bức ảnh đã không đúng sự thật. - Và... tác giả
Trọng Hải đã nhờ một người hoá trang để chụp tấm ảnh kia. Giờ nghĩ lại
mới thấy mình liều lĩnh quá. Cậu mau đăng đính chính cáo lỗi giùm
mình nhé.
- Trời...! - Khải Văn kêu lên sợ hãi. - Kỳ Phương, cậu làm
tớ bất ngờ quá. Tạo tư liệu giả. Xưa nay... đâu phải phong độ của
cậu... giám đốc biết chuyện này... cậu sẽ bị cạo một trận ra trò
đấy...
- Một phút nông nỗi thôi. - Kỳ Phương cười mà nghe bầm tím
cả ruột gan. Tự nhiên mang một tội danh động trời như vậy. Oan còn hơn
thị Kính. - Tạm biệt cậu. Bao giờ có tin tớ sẽ gửi.
- Nè... nè... thế bao giờ cậu cho tớ phần kết câu chuyện "Chuyến tàu đêm", độc giả hỏi...
Không chờ nghe hết câu, Kỳ Phương úp nhanh điện thoại. Quay sang nhìn ông Tùng, anh nghiêm giọng:
- Tôi đã làm đúng yêu cầu của ông, huỷ số báo đó rồi. Bây giờ ông hãy nói đi... ông biết gì về con ma đó?
- Vào lúc này, tôi chưa thể nói gì cùng cậu cả... - Rồi thấy mắt Kỳ Phương trợn lên, ông vội vàng giải thích.
- Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gạt hay giấu cậu đâu. Chỉ
tại tôi chưa biết rõ. Chỉ mơ hồ nghi ngờ. Bao giờ điều tra xong... tôi
nhất định sẽ nói cho cậu biết.
- Nhưng... - Kỳ Phương hạ bớt giọng của mình. - Lý do khiến
một giáo sư tên tuổi như ông về sống ẩn dật nơi này thì có thể cho tôi
biết chứ?
Suy nghĩ một lúc,ông chậm rãi gật đầu:
- Có rất nhiều lý do. Nhưng cậu có thể hiểu, tôi về ẩn dật nơi này để lẩn tránh một kẻ thù.
- Lẩn tránh kẻ thù ư? Kỳ Phương cảm thấy bị kích thích trước khám phá bất ngờ. - Tại sao họ lại thù ông?
- Vì ta đã sai lầm trong một giây nông nỗi. - Giọng ông buồn
thảm, nét mặt đầy ăn năn hối hận. - Ta đã làm một việc để mỗi lần
nghĩ đến lòng lại bất ổn không yên.
- Thế chuyện đó là chuyện gì? Kỳ Phương được nước hỏi già.
- Cậu thanh niên trẻ, ta rất mến cậu. - Nắm bàn tay Kỳ
Phương, ông nhẹ lắc đầu. - Nhưng... chuyện này ta không thể kể cho ai
nghe được. Cậu chỉ nên biết, đây là nỗi khổ tâm lớn nhất của ta. Vì
nó, bao nhiêu năm trời ta phải giấu bặt tuổi tên, sống âm thầm ẩn dật.
Vì nó mà Nguyệt Cầm không được hoà nhập cuộc sống tiện nghi, văn minh
thành thị mà phải làm một con chim nhỏ bị giam cầm giữa lồng son.
Giọng của ông đầy thương tâm, Kỳ Phương cảm thấy động lòng anh nhẹ siết tay ông an ủi:
- Bác sĩ, dừng bi quan, cũng đừng tự quá nghiêm khắc trách
bản thân mình như thế. Sai lầm... ai không một lần mắc phải trong đời.
Không nên cứ dày vò bản thân như thế. Thờỉ gian cũng đã lâu rồi...
thôi hãy cho tất cả trở thành quá khứ.
- Lỗi lầm của ta không thể quên cũng không thể nào tha thứ
được. - Úp mặt vào lòng bàn tay, ông bật khóc trong đau khổ. - Nó sẽ
dày vò, ray rứt cho đến ngày ta nhắm mắt. Ta không sợ chết đâu. Ta chỉ
tội nghiệp Nguyệt Cầm. Nó ngây thơ, vô tội...
Không biết dùng từ gì an ủi, Kỳ Phương đành ngồi yên nhìn
ông khóc. Trong cái dáng già nua, mái tóc trắng bạc phơ của ông run
lên từng chập trong
cơn nức nở. Anh nghe thương quá, không biết ông đã phạm sai
lầm gì trong quá khứ, khủng khiếp đến độ nào... nhưng phút này nhìn
ông ta ân hận, khổ đau như vậy, anh cảm thấy tội nghiệp và sẵn sàng
tha thứ cho ông tất cả.
Lạ thật. Đã mười hai giờ mười lăm sao con ma chưa xuất hiện?
Hay nó biết mình đặt bẫy nên không thèm tới nữa. Hổng chừng nó hút
máu ông bác sĩ rồi cũng nên...
Những tiếng xì xào chợt dậy lên cắt ngang dòng suy nghĩ của
Kỳ Phương. Giật mình đưa mắt ngó đồng hồ, anh bỗng thấy lo lo. Con ma
đã không xuất hiện. Hay... đã xuất hiện và giống như những gì người ta
đã bàn tán.
- Bác sĩ... ông có gặp chuyện gì không? - Ôi... giá mà anh có phép thần đuổi theo ông nhỉ?
Một mình độc hành trên con đường vắng nhưng bác sĩ Thanh
Tùng không cảm thấy hoang mang, lo sợ. Dù bất cứ lúc nào, từ một bụi
rậm trên đường con ma cũng có thể nhảy xổ ra chụp lấy ông.
Lúc vật lộn với con ma, ông đã có ý nghi ngờ. Đến khi nhìn
kỹ mấy tấm hình Kỳ Phương chụp được ông mới dám tin là mình đúng. Con
ma đó quả thật là... Nghĩ đến đây trong lòng ông lại cảm thấy lo lo.
Số báo phát hành hôm trước thu lại không nhiều. Nếu có tờ nào lọt vào
tay bọn họ... Ôi!... cầu trời... cho tất cả hãy là dĩ vãng.
Bọn người năm xưa theo năm tháng đã quên mất huyện này...
không thì... hậu quả thật khó lường. Kỳ Phương hẳn là đang thắc mắc
lắm đây. Xong chuyện con ma... thế nào cậu ta cũng tìm cách đều tra ra
manh mối. Tới chừng đó ông phải làm sao? Chậc... tới đâu hay tới đó.
Nghĩ đến Nguyệt Cầm trước đã. Cửa vẫn còn cài then chốt thế này... hẳn
chưa có điều gì xảy ra đâu.
Nhẹ nhàng mở cửa lách mình vào, ông lập tức khoá lại ngay.
Chầm chậm bước đến phòng khách ông ấm lòng nghĩ đến Nguyệt Cầm. Giờ
này... hẳn con ông đã ngủ say rồi. Trong giấc ngủ thiên thần con nào
nghĩ đến mối hiểm hoạ lúc nào cũng chập chờn đổ xuống đầu cha con
mình. Nguyệt Cầm ơi, nếu một ngày chẳng may sự việc xảy ra, bao nhiêu
tội tình, hậu quả cha xin một mình gánh lấy. Con cứ mãi hồn nhiên ngây
thơ nhé.
Cánh cửa phòng Nguyệt Cầm vẫn đóng im lìm. Không có dấu hiệu
gì. Mỉm cười, ông thầm trách mình đã quá lo xa. Rồi chợt nhớ,ông lật
tay xem đồng hồ.
Mười hai giờ ba mươi. Con ma hẳn đã sa vào bẫy. Mình phải
trở ra với Kỳ Phương và dân làng thôi. Quay lưng dợm bước, ông còn
quay trở lạì, ghé mắt nhìn qua lỗ khoá, ông muốn ngắm con thêm lần
nữa.
Cạch!
Chùm chìa khoá rơi xuống đất. Tay chân bỗng rụng lời, run
rẩy, ông sững người chết lặng. Như không tin những gì mình trông thấy,
ông đưa tay dụi mắt nhìn qua lỗ khoá thật lâu.
Đúng thật rồi... không thể nào lầm lẫn được. Trên giường
trải tấm drap trắng toát, không phải Nguyệt Cầm đang ngủ mà là một con
ma đang lồng lộn. Trong cơn khát máu nó hung hãn xé nát tấm drap
giường. Những chiếc gối bị xé tung ra, bông văng tung toé trắng toát.
Nếu chẳng phải là ông thì không bao giờ tin con ma đó chính
là Nguyệt Cầm biến thành đâu. Ngoài bộ đồ lụa trắng cô thường vẫn mặc,
con ma chẳng có nét nào của Nguyệt Cầm.
- Quả báo! Đúng là quả báo thật rồi... Chẳng còn chút sinh
lực nào,ông té ngồi luôn xuống trước cửa phòng con và khóc. Tại sao
điều ấy lại xảy ra trên chính người của Nguyệt Cầm? Lẽ sống duy nhất
của cuộc đời ông? Tàn nhẫn quá! Con gái của ông là con ma hút máu
người... làm sao ông có thể chịu đựng được sự trừng phạt khủng khiếp
này? Trời ơi! Sao ông không giết con đi...
Nguyệt Cầm đang lên cơn khát máu. Nếu không tìm thấy máu nó
sẽ chết sau một giờ đồng hồ nữa! Không thể cứ ngồi đây than khóc. Phải
làm một điều gì đó...
Sức sống như bừng trở lại, ông vụt đứng lên chạy quanh nhà tìm kiếm. Máu, phải tìm thấy máu ngay lập tức.
Gâu...gâu...
Một chú chó nhỏ từ đâu bỗng chạy ra quấn lấy chân ông. Vướng víu, nhìn xuống, ông nhận ra nó là Lucky.
Con chó Nhật lông xù màu trắng mà mình đã tặng Nguyệt Cầm
vào lần sinh nhật thứ mười lăm. Ông dừng lại ngập ngừng. Nguyệt Cầm
thương con lucky này lắm. Lần trước, nó bị bệnh bỏ ăn, cô đã khóc suốt
ngày. Lo lắng đổ cho nó từng muỗng sữa như thể nó là con mình vậy.
Khi tỉnh lại... biết mình mất con chó, Nguyệt Cầm sẽ buồn
lắm. Nghĩ đến giọt nước mắt của con... ông co chân đá con chó ra xa...
Rồi nghĩ đến tính mạng của con đang nguy kịch, ông đành cúi xuống bế
con chó lên tay.
- Lucky... xin lỗi mày nhé!
Lòng ông se thắt thương con chó nhỏ khi thấy nó vẫn vui mừng
lè cái lưỡi hồng ra liếm tay mình. Vuốt ve nó thêm một lần nữa như
vĩnh biệt, ông hé cửa ném con chó vào rồi nhắm nghiền đôi mắt lại.
Tiếng con chó nhỏ sủa đuối dần...
- Bác sĩ... bác sĩ ơi, ông có ở nhà không. Chúng tôi đang trở về đây.
Trước cổng rào bỗng dậy lên tiếng chân người. Tếng đập cửa
kêu inh ỏi. Chết! Bọn họ đã trở về. Đưa tay lau nhanh nước mắt, ông
quýnh quáng sửa sang y phục, rồi lấy vẻ điềm tĩnh ra mở cửa.
- Ồ mọi người đã về rồi à? Có bắt được con ma không? - Ông cố lấy giọng tự nhiên, nhưng nghe vẫn khàn đi.
Kỳ Phương bước lên một bước:
- Con ma đã không xuất hiện. Ngỡ nó đã tấn công bác sĩ trên đường đi, chúng tôi vội trở về đây.
- Vậv à! - Nhướng mắt, ông làm ra vẻ ngạc nhiên. - Thật kỳ lạ, trên đường đi... tôi cũng không thấy gì?
Nguyệt Cầm vẫn ngủ, thưa bác sĩ? - Một người hỏi.
Tưởng họ nghi ngờ, ông giật mình kinh sợ. Nếu Kỳ Phương đòi vô thăm Nguyệt Cầm lúc này... ông sẽ xử trí ra sao?
- Bác sĩ? Ông sao thế? Sao mặt mày ông bỗng xanh lè vậy? - Kỳ Phương nắm lấy tay ông rồi kêu lên hốt hoảng.
- Trời! Tay ông lạnh quá! Chắc bị cảm lạnh rồi. Mọi người mau phụ tôi dìu ông ấy vào phòng.
- Ồ, không, không! Như bừng tỉnh mộng, ông xua tay vội vã. -
Không sao đâu... không phiền đến mọi người phải quan tâm. Thôi, cũng
khuya rồi, mọi người hãy về nghỉ đi, sáng còn phải đi làm sớm.
Mọi người nhìn ông, chừng như nhận thấy sức khoẻ ông đã phục hồi, thì đồng giải tán, Kỳ Phương dặn với theo:
- Cẩn thận, coi chừng con ma nó quay trở lại đấy!
Rồi anh quay lưng trở bước vô nhà. Được mấy bước, chợt nhận
ra ông Tùng vẫn đứng ngây người bên cửa, không bước theo mình, anh
ngạc nhiên quay lại:
- Bác sĩ, vào nhà thôi.
- À ờ! Giật mình ông bước vội theo Kỳ Phương như một cái xác không hồn.
- Bác sĩ? Ông làm sao vậy? Từ lúc trở về nhà cứ như kẻ mất hồn. - Kỳ Phương nhìn ông lạ lẫm.
- Không có gì... - Ông lắc đầu, lòng canh cánh nỗi lo.
Kỳ Phương ngồi xuống ghế.
- Đêm nay con ma không xuất hiện. Bác sĩ, ông nghĩ sao về vấn đề này?
- Xin lỗi. - Ông không ngồi xuống ghế. - Tôi cảm thấy mệt mỏi quá... không thể bàn luận cùng cậu được.
Nói rồi, ông bước vội vào phòng, sập nhanh cửa lại. Kỳ
Phương nhìn theo ngơ ngác. Bảo mệt mỏi, sao ông không vào phòng ngủ mà
lại vào phòng làm việc nhỉ?
° ° °
Mới sáng, vừa mở mắt ra đã nghe tiếng
Nguyệt Cầm khóc lớn ngoài sân, Kỳ Phương hốt hoảng ngồi bật dậy ngay.
Chẳng kịp đánh răng, rửa mặt, anh chạy vội xuống hoa viên, lạ lẫm nhìn
Nguyệt Cầm ôm con chó nhỏ trong lòng khóc nghẹn ngào.
- Nguyệt Cầm... có chuyện gì? - Con mắt còn bị chói nên Kỳ
Phương không nhận ra con Lucky đã chết - Con chó... nó cắn em à?
- Thà nó cắn em còn hơn - Nguyệt Cầm nói trong tiếng nấc. - Bây giờ nó đã không còn cắn em được nữa rồi.
- Vì sao thế - Ngồi xuống cạnh bên cô, Kỳ Phương không hiểu gì cả.
Nguyệt Cầm đưa con chó ra trước mặt anh và khóc:
- Anh xem đi, con chó của em đã chết rồi!
- Hả - Kỳ Phương té ngồi xuống cỏ. Đôi mắt mở tròn.
Bây giờ anh mới nhận ra thân thể con chó cứng đơ. Chứng
tỏ... nó đã chết lâu rồi. - Sao lại chết? Mới hồi hôm này... anh hãy
còn thấy nó tung tăng chạy theo em mà...
- Em cũng không biết nữa. - Nguyệt Cầm áp đôi má mình lên
lớp lông mịn của con chó nhỏ. - Sáng này, bước ra cửa em đã thấy nó
nằm chết dưới khóm hoa rồi. Em liền ẵm nó đến gặp ba để ông ấy cứu nó.
Nhưng sau khi khám cho nó xong, ba em bảo không cứu nó được. Lucky đã
bị con ma hút hết máu rồi!
- Hả? - Kỳ Phương kêu lên sửng sốt. Gỡ con chó ra khỏi tay Nguyệt Cầm, anh lật nhanh mớ lông trên cổ nó.
Quả thật... có hai dấu răng cắm vào sâu hoắm. Thương con chó
đẹp, anh lẩm bẩm tự trách mình. - Thật tệ! Lo bao nhiêu việc, cuối
cùng lại bỏ quên con chó ngoài sân.
- Không có bỏ quên nó ngoài sân đâu. - Nguyệt Cầm ngước mắt
nhìn anh cãi lại. - Hôm qua, lúc ba và anh đi rồi, nhìn qua ổ khoá, em
còn thấy nó trong nhà. Nó còn khều cánh cửa đòi em mở cho nó vào nữa.
Nhưng cửa bị khoá rồi, em không cho nó vào được.
- Nếu vậy thì... sao sáng nay em lại thấy nó chết ngoài sân? Kỳ lạ thật. - Đôi mày Kỳ Phương chau lại.
- Không có gì là lạ cả. - Giọng bác sĩ chợt vang sau lưng. Kỳ Phương và Nguyệt Cầm đồng giật mình quay lại.
Ông nói tiếp bằng cái giọng trầm trầm. - Hẳn là nó đã lén chạy ra ngoài lúc ta mở cửa trở về.
Câu giải thích nghe hợp lý, Kỳ Phương gật đầu lẩm bẩm:
- Chắc là thế. Tội nghiệp con chó quá.
- Cũng tại ba đó - Nguyệt Cầm lại oà lên khóc. - Sao ba hổng
kêu nó vào nhà chứ để con ma hút máu nó rồi... Hổng biết đâu, con bắt
đền ba.
- Nín đi con. - Ngồi xuống cạnh bên Nguyệt Cầm, ông nhẹ vuốt
đầu con âu yếm. Ba sẽ tìm mua cho con một con chó khác, đẹp hơn.
- Con không muốn con chó khác, con chỉ muốn Lucky, con thương nó lắm. Nép đầu và ngực cha, Nguyệt Cầm nức nở.
Ông rưng rưng đôi mắt sâu hoắm vì mất ngủ:
- Ba cũng thương nó lắm. Nhưng biết làm sao. Đừng buồn nữa
con à, Lucky không chết oan đâu... nó chết để cứu một mạng người đó
con.
- Phải rồi. - Kỳ Phương gật đầu nói chen vào. - Em cũng đừng
buồn nữa, đừng trách ba nữa. Bác sĩ có muốn vậy đâu. Hãy tránh ra, để
bác sĩ còn đi làm kẻo trễ quá rồi...
- Hôm nay tôi không đến bệnh viện. - Nhưng ông đã lắc đầu cắt ngang câu nói của Kỳ Phương.
Nguyệt Cầm ngẩng đầu lên ngơ ngác:
- Sao ba không đến bệnh viện? Hôm nay... sẽ có nhiều bệnh nhân lắm. Ba quên những người bị ma hút máu rồi ư?
- Ba không quên con à! Đôi mắt cụp xuống, ông nén tiếng thở dài. Nhưng ba còn có việc quan trọng phải làm hơn.
- Việc gì vậy ba? Nguyệt Cầm tò mò.
Ông nựng khẽ con trước khi đứng dậy.
- Đừng hỏi. Bây giờ ba vào phòng làm việc đây. Nếu qua giờ
cơm mà chưa thấy ba ra, con cũng đừng sợ, đừng làm phiền ba nhé! Ba
cần phải tập trung cao độ.
- Dạ. - Nguyệt Cầm gật đầu ngoan ngoãn.
Kỳ Phương nghe hiếu kỳ trước thái độ của ông. Anh không hỏi,
vì biết chắc ông sẽ chẳng bao giờ trả lời đâu. Tốt nhất là im lặng,
âm thầm tự điều tra.
Nguyệt Cầm lại thút thít khóc bên tai khiến Kỳ Phương quay
đầu lại. Anh nhẹ lau cho cô dòng lệ tuôn tràn trên má, rồi cất giọng
khẽ khàng:
- Đừng khóc nữa Nguyệt Cầm. Bây giờ chúng ta cùng đi chôn Lucky.
- Chôn Lucky à? Không đâu. - Nguyệt Cầm lắc đầu. - Em hổng
chịu đâu... Em chỉ muốn ôm nó trong lòng như thế này thôi.
- Không được. - Kỳ Phương dịu dàng. Như vậy sẽ mất vệ sinh
lắm. Hãy nghe lời anh đem chôn nó. Em biết không, rồi chúng ta sẽ xây
cho nó một ngôi mồ thật đẹp.
- Xây mồ cho Lucky à? - Đôi mắt đẹp ngước lên.
Biết Nguyệt Cầm đã xiêu lòng, Kỳ Phương dụ tiếp:
- Phải rồi, chúng ta sẽ xây cho nó một ngôi mồ thật đẹp. Nào... em chọn đi... ta sẽ chôn nó ở nơi nào hả?
Nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, Nguyệt Cầm quyết định:
- Em sẽ chôn nó ở dưới khóm hoa hồng.
- Được thôi. - Kỳ Phương vui vẻ. - Đi nào!
Khải Văn trông thấy cảnh này hắn sẽ nghĩ sao nhỉ? - Loay
hoay đào đất, Kỳ Phương mỉm cười thầm nghĩ. Đúng là điên rồ. Bài vở
không lo viết, phóng sự chẳng điều tra... ở đây lo làm mồ chôn chó.
Nhưng... cũng thật lạ lùng. Khi làm việc đó bên cạnh Nguyệt
Cầm, anh không hề cảm thấy thừa, thấy vô nghĩa chút nào. Nhìn vẻ mặt
đau khổ, đặt con chó vào huyệt, anh cũng thấy nao nao một cảm giác lạ
lùng. Nguyệt Cầm nhân hậu quá. Anh ước mình có phép màu để cứu con
Lucky sống lại, chắc Nguyệt Cầm mừng vô hạn.
- Này cô cậu ơi, vui lòng cho hỏi thăm.
Một người đàn ông đứng tuổi, ăn mặc đàng hoàng, không giống dân địa phương đứng ngoài cổng rào gọi lớn.
- Vâng, ông muốn hỏi gì? - Phủi tay, Kỳ Phương từ tốn đứng
lên. Nguyệt Cầm vẫn ngồi yên, đôi mắt cô mở to, ngơ ngác nhìn người
khách lạ.
- Tôi muốn hỏi thăm nhà bác sĩ Hữu Bằng.
- Bác sĩ Hữu Bằng ư?
Kỳ Phương chưa kịp trả lời. Nguyệt Cầm đã bật lên thảng
thốt. Sợ cô làm lộ bí mật của cha mình, Kỳ Phương vội chen vào. Giọng
anh đầy ngạc nhiên:
- Bác sĩ Hữu Bằng ư? Cái tên nghe lạ quá! Chưa từng nghe bao giờ.
- Vậy à! - Giọng ông ta đầy thất vọng. - Nhưng cô gái kia...
sao có vẻ hốt hoảng như vậy chứ? Cô ơi, cô biết bác sĩ Hữu Bằng phải
không?
- Không... không... Nguyệt Cầm lắc đầu lia lịa. - Tôi không biết, tôi không biết gì hết.
- Con chó cưng của cô ấy vừa chết, nên tâm hồn cô ấy chưa ổn
định. - Đưa tay ôm lấy vai Nguyệt Cầm, Kỳ Phương trầm tĩnh. - Xin ông
đừng làm phiền cô ấy.
- Được, cám ơn.
Gật đầu chào, người đàn ông bước đi chậm rãi không quên nhìn
vào Nguyệt Cầm một cái. Đôi mắt ông ta sáng rực như ánh điện, xoáy
vào tận tâm hồn người đối diện.
- Ông ấy tìm ba em... để làm gì? - Nép sát vào vòng tay Kỳ Phương, Nguyệt Cầm hoang mang hỏi.
Nhẹ ôm lấy vai cô, Kỳ Phương lặng yên không đáp. Đó cũng là điều anh muốn biết.
° ° °
Biết rằng ý nghĩ đột nhập vào phòng bác sĩ
là mạo phạm, nhưng Kỳ Phương không sao ngăn được cái tính mạo hiểm của
mình, nhất là từ khi phát hiện những điều lạ xung quanh ông. Sự việc
tấm bằng, xấp ảnh cùng người khách lạ xuất hiện đã thôi thúc bàn chân
thám tử hành động.
Trăng mười sáu trong ngần vằng vặc. Bức tranh quê thu hồn
khách lãng du. Bóng đen của lá của cây, của đụn rơm, chái nhà chẳng
hiện ra một chút ma quái nào mà ngược lại nó như một bức tranh trầm tư
của một đêm miền quê sâu lắng.
Nép mình sau gối dạ lý hương, Kỳ Phương như nghe thấy rõ mọt
hoạt động xung quanh, suy nghĩ của một kẻ trộm khiến anh đôi lần chùn
bước. Nguyệt Cầm đã ngủ say. Bác sĩ vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc.
Cạch!
Cánh cửa bỗng bật mở trước mắt Kỳ Phương. Cuối cùng sự chờ
đợi của anh cũng được đáp trả. Nhanh như một con mèo, vốn đã tính
trước, Kỳ Phương đột nhập vào phòng ông một cách an toàn.
Căn phòng chẳng có gì lạ ngoài những vật dụng y tế bình
thường mà có lần Kỳ Phương đã thấy. Duy chỉ có tất cả các đèn là được
thắp sáng. Muốn tìm ra sự khác lạ với người không chuyên môn chẳng dễ
tí nào..
Biết thời gian không nhiều, Kỳ Phương đi ngay tới phòng làm
việc của ông. Trên bàn là những chai lọ ngổn ngang. Cầm một ống nhỏ,
Kỳ Phương nhận ra ngay đây là một ống máu. Bởi nó ghi đầy đủ ký hiệu
về nhóm máu,về lượng hồng cầu, huyết tương và cả cấu trúc. Cũng chẳng
có gì đặc biệt, đây là một công việc bình thường đối với một bác sĩ
tài giỏi như ông. Những điều làm Kỳ
Phương thắc mắc là tại sao ông không làm việc này ở bệnh viện, ở đó sẽ có nhiều phương tiện hơn ở đây?
Mắt Kỳ Phương bỗng chạm phải một miếng gương nhỏ, loại gương
thường được dùng để lấy vài giọt máu của bệnh viện đem xét nghiệm.
Dường như giọt máu đã khô. Mảnh giấy ghi chú nhỏ dán trên miếng gương
đã khiến Kỳ Phương tò mò. Tiện tay anh cầm lên, để gần vào chiếc đèn
bàn thì bỗng phựt.
Tất cả đèn đều phựt tắt.
Ánh điện tắt bất ngờ làm Kỳ Phương chỉ kịp đứng yên cùng lúc giọng bác sĩ Tùng vang lên nơi ngưỡng cửa:
- Ai cho phép anh vào phòng tôi?
Đã dự trù tình huống này nhưng mang tâm trạng một kẻ trộm bị
bắt quả tang đã làm Kỳ Phương xấu hổ quay mặt lại ấp úng:
- Dạ... xin lỗi!
Trong một thứ ánh sáng xanh lờ mờ trông có vẻ ma quái, gương mặt bác sĩ Từng hiện ra giận dữ khác thường:
- Thật đáng uổng công tôi đã yêu quý cậu!
- Bác sĩ! - Kỳ Phương cúi đầu. - Tôi chỉ vì quá tò mò.
- Có phải ông đang nghiên cứu, cố tìm ra cách chữa trị cho các bệnh nhân bị ma hút máu?
- Tôi không muốn nói nhiều với kẻ đã chẳng tôn trọng mình. -
Vẻ mặt như đanh lại, ông cất giọng lạnh lùng. - Cậu ra khỏi phòng tôi
ngay lập tức.
Ông đang giận! Kỳ Phương biết khó có thể giải thích cho ông
thông cảm ngay được vào lúc này. Gật đầu, anh chậm rãi bướcdần ra cửa.
- Và tránh để tình trạng này lặp lại thêm một lần nữa. Từ ngày mai, tôi muốn cậu dọn ra ngoài.
- Bác sĩ? - Kỳ Phương quay trở lại ngay. - Xin ông đừng giận, tôi hứa đây là lần cuối cùng.
- Tôi không tin cậu. - Cánh cửa sập lại ngay trước mặt, ông
không quên lặp lại lần cuối quyết định của mình. - Đừng để lặp lại lần
thứ hai đấy!
- Bác sĩ... bác sĩ... - Kỳ Phương đập mạnh vào cánh cửa.
Nhưng vô hiệu, ông không nghe thấy. Mà dù có nghe ông cũng chẳng bao giờ mở cửa đâu.