Phùng mang, trợn mắt thổi muốn đứt hơi mà cái bếp chỉ
tuôn ra toàn khói, với khói. Tức mình quá, Kỳ Phương ném luôn câu cởi
bếp xuống chân rồi thừ người ra thở.
- Chán chết được. - Trong cuộc đời làm phóng viên của mình, chưa bao giờ Kỳ Phương bị xúi quẩy như lần này.
Ăn nằm, nằm dề ở cái làng quê đèo heo hút gió hàng tháng trời
để vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Bị đuổi khỏi nhà như tên ăn
trộm chưa hết ê cái mặt, đã nghe đầy tai những lời kêu réo, chửi bới
của Khải Văn. Hắn hắn tưởng anh ở đây sung sướng ngon lành như đi du
lịch nghỉ mát chắc?
Hừ. Hắn có biết nỗi khổ của anh đang nếm chịu đoạn trường thế
nào không? Cái khách sạn vừa ấm vừa êm mà hắn ngỡ chỉ là chuồng bò cũ
nát. Một người dân trong làng thương tình đã cho anh mượn tạm ở để điều
tra.
Thế sao cậu không vào khách sạn, vào nhà trọ mà kêu ca chứ? Thế
nào hắn cũng phớt ăng lê bảo thế khi nghe anh than thở. Của đáng tội,
có phải anh ngu lắm đâu. Chỉ kẹt nỗi, ở vùng quê này... dân trí quá
nghèo nàn, lạc hậu. Cả cái bếp dầu cũng không thấy bán, lấy đâu ra
khách sạn, nhà trọ tiện nghi cho anh thuê chứ? Nấu có mỗi nồi cơm, hì
hục nãy giờ hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không có cách này làm cho đám
củi tươi này chịu cháy.
Cứ cái mà này chắc anh đành phải... cuốn gói trở về toà soạn quá!
Nói thì nói vậy, chứ Kỳ Phương biết mình không đời nào làm thế.
Anh đâu phải hạng người dễ bỏ cuộc, gặp khó mà chùn bước như chuyện
cơm với nước này... anh quyết bắt nó phải sôi lên, chứ quyết không
chịu đói.
Nghĩ rồi... Kỳ Phương cúi xuống bếp lửa tiếp tục phùng mang trợn mắt.
- Trời, Kỳ Phương, anh làm gì mà bụi khói bay mù trời vậy? - Bóng Nguyệt Cầm xuất hiện sau làn khói.
Kỳ Phương ngẩng nhanh đầu dậy mừng như bắt được vàng:
- Nguyệt Cầm... anh đang nấu cơm đây. Em ngồi chơi với anh một chút.
Tiếng Nguyệt Cầm dạ khẽ. Kỳ Phương cúi xuống bên bếp lửa rồi
chợt nhớ mình đã bảo Nguyệt Cầm làm một điều không thể được. Cái chuồng
bò trống
rỗng, ngoài mảnh đệm mới mua trải tạm làm chỗ ngủ, anh chẳng có cái bàn, chiếc ghế nào.
- Trời ơi, anh chất củi như vậy thì làm sao mà cháy được? - Nhìn thấy điệu bộ của anh, Nguyệt Cầm kêu lên lạ lẫm.
- Ừ! - Kỳ Phương ngước lên, trên má anh xuất hiện một vết lọ nghẹ dài, Nguyệt Cầm không nhịn được mỉm cười.
- Củi còn ướt quá, nhóm bao nhiêu giấy cũng không cháy nổi.
- Không phải củi ướt đâu. - Ngồi xuống bên cạnh anh, Nguyệt Cầm
nhẹ rút hết những cây củi chất lên đầy một bếp của anh ra. - Chỉ tại
anh chất đầy quá, bếp bếp ngập không cháy được.
Vậy ư? - Kỳ Phương xum xoe. - Vậy em chất lại giùm anh đi!
- Cho em xin tờ giấy. - Nguyệt Cầm nói.
Kỳ Phương đặt luôn tờ giấy cuối cùng trong xấp bản thảo của
mình cho cô. Không đầy hai phút, Nguyệt Cầm đã làm bếp lửa cháy bùng,
Kỳ Phương kêu lên đầy thán phục:
- Nguyệt Cầm, em thật tài giỏi quá!
- Cảm ơn anh. - Cô cúi đầu bẽn lẽn rồi đáp khẽ. - Trên mặt anh có lọ nghe kìa!
- Vậy sao? - Kỳ Phương vội đưa tay lên quẹt mạnh. Nhưng vì
không thấy nên vết lọ bên này, anh quẹt bên kia. Nguyệt Cầm không nhịn
được, đưa tay lên lau cho anh, rồi như chợt nhận ra như vậy là gần
gũi quá! Cô thẹn thùng rụt nhanh tay mình lại. Cử chỉ thật đáng yêu.
- Anh xin lỗi... - Cho một cây củi vào bếp lửa hồng đang cháy,
Kỳ Phương trầm giọng. - Hôm đó... làm em bị ba rầy oan một trận.
- Em không giận anh đâu. - Nguyệt Cầm rút đầu e thẹn. - Em chỉ
không biết tại sao anh lại làm như vậy. Cả anh, cả ba... ai cũng khó
hiểu như nhau. Tại sao phải úp úp, mở mở giấu giếm nhau?
- Anh không có giấu em! - Kỳ Phương nhặt khỏi tóc Nguyệt Cầm
một nhành đây nhỏ. - Anh tìm tư liệu để viết phóng sự. Anh chỉ không
hiểu sao ba em lại giận dữ thôi. Công việc nghiên cứu tìm thuốc cứu
người đâu là gì bí ẩn.
- Em cũng không biết luôn. - Mắt Nguyệt Cầm buồn rượi. - Em chỉ
biết là mình buồn lắm thôi. Anh đi rồi... căn nhà trở nên hoang phế,
lạnh lùng hơn bao
giờ hết. Ba không đến bệnh viện. Nhưng chẳng phải vì vậy mà em
được gần ba hơn trước. Cả ngày lẫn đêm... ba chỉ nhốt mình trong phòng
làm việc. Nét mặt lúc nào cũng trầm tư, buồn bã. Kỳ Phương!... Hay
là... anh trở về nhà em ở như cũ đi. - Ngập ngừng giây phút, Nguyệt
Cầm mở lời thật nhanh, thật nhỏ. Đây chính là cái lý do khiến cô phải
leo rào trốn ba đến gặp Kỳ Phương.
-Anh cũng muốn như vậy lắm nhưng e bác sĩ không đồng ý. - Kỳ
Phương nhìn Nguyệt Cầm chăm chú. Tội nghiệp, chắc bây giờ cô buồn nhiều
hơn. Anh đi, ba cô chỉ quan tâm đến công việc. Con chó nhỏ cũng đã
không còn. Mới có mấy ngày mà trông cô tiều tuỵ thấy rõ.
- Vậy thôi... em về đây. - Thở ra một cái đầy thất vọng, Nguyệt
Cầm chậm rãi đứng lên. Kẻo ba biết lại mắng em nữa đấy.
- Ừ!
Kỳ Phương không dám giữ cô ở lại, dù lòng còn lưu luyến. Anh
muốn mời cô dùng cơm với mình, nhưng lại e cái hột vịt dầm nước tương
lạt lẽo. Anh chỉ dám lấy từ nẹp vách một con cào cào vừa được thắt trao
cho cô:
- Tặng em nè!
- Cảm ơn anh. - Nguyệt Cầm mừng rỡ đón lấy hí hửng như đứa trẻ.
Mấy con anh thất trước đây đó héo hết rốt. À... Kỳ Phương... anh biết
không, người đàn ông hôm nọ hỏi thăm đường đã quay trở lại. Ông ta
biết ba em là bác sĩ Hữu Bằng.
- Sao? - Mắt Kỳ Phương hấp háy. - Ông ta đã trở lại, khi nào? Chuyện gì đã xảy ra?
- Em không biết! - Nguyệt Cầm lắc đầu bàng quang. - Chiều hôm
đó, ông ta ghé nhà đòi gặp đích danh ba của em. Lúc gặp ông ta, em thấy
ánh mắt ba rất lạ. Hai người vào phòng, đóng kín cửa nói chuyện rất
lâu. Rồi ông ta trở ra, mặt hầm hầm, giận dữ.
- Thế còn ba của em? Ông có thái độ gì sau khi người đó bỏ đi?
- Ba em không nói gì. - Nguyệt Cầm khẽ nghiêng đầu. - Em chỉ
thấy ông thở ra, gác tay lên trán... đăm chiêu như suy nghĩ nhiều lắm
thôi. Kỳ Phương à! - Nắm lấy tay Kỳ Phương, Nguyệt Cầm lo lắng. - Anh có
biết chuyện gì đang xảy ra với ba của em không? Sao mấy bữa nay, lòng
em như có điều gì đó, phập phồng lo sợ.
- Không có gì đâu. - Kỳ Phương trấn an Nguyệt Cầm. - Em hãy về
nhà nghỉ đi. Bao giờ biết được gì, anh sẽ kể cho em nghe.
- Vâng!
Gật đầu chào, Nguyệt Cầm ngoan ngoãn bước đi ngay. Bóng cô
khuất lâu rồi sau hàng dâm bụt mà Kỳ Phương vẫn còn đứng đó, dáng
người bất động. Câu trả lời nằm ở đâu? Sao những gì anh biết rời rạc
quá? Mãi đắm chìm trong suy nghĩ, anh không hay bếp lửa Nguyệt Cầm
nhóm được đã bị nồi cơm trào tắt ngấm.
° ° °
-Thắt thế nào nhỉ? Cọng lá dừa cầm lên rồi
bỏ xuống, Nguyệt Cầm thở ra một hơi dài buồn bã. Tiếng chim sơn ca ríu
rít hót trên đầu, cánh vườn thưa nhộn nhịp mà cô nghe sao lạnh vắng.
Cô nhớ Kỳ Phương. Nhớ cồn cào da diết. Hơn lúc nào hết, cô
muốn chạy đến gặp anh. Nhưng... ngại ngùng không dám, ai đời con
gái... mà cứ đến tìm con trai như vậy? Người ta sẽ khi dễ đấy. Nhỏ Lan
khi nghe cô kể đã lắc đầu không tán thành hành động của cô rồi.
Làm gì bây giờ. Cô cầm con cào cào đã khô của Kỳ Phương
tặng. Giá có thể biến thành anh. Giá có thể chuyện trò cùng nó?
Những ngày anh có mặt ở ngôi nhà này là những ngày Nguyệt
Cầm vui nhất đời mình. Từ nhỏ sống lặng yên, bình dị bên cha, cô đâu
biết thế gian này tồn tại một cảm giác tuyệt vời như thế!
Tình yêu! Môi Nguyệt Cầm thoáng nở nụ cười. Mặc cho nhỏ Lan
và mọi người chê trách, Nguyệt Cầm vẫn không cấm trái tim mình nói
tiếng yêu anh. Bởi anh đáng thế... cả làng này có chàng trai nào hơn
anh được?
Còn Kỳ Phương! Anh có yêu mình không? Tim Nguyệt Cầm thoáng
ngập ngừng, e ngại. Trông thái độ anh gần gũi, thân mật. Nhưng... với
nhỏ Lan... anh cũng ân cần, dịu dàng giống như vậy. Hẳn là trong mắt
anh, cô hay nhỏ Lan chỉ là những cô gái quê mùa không hơn không kém.
Người yêu của anh phải là một cô gái thị thành, xinh đẹp, văn minh và
giàu học thức. Nghĩ đến điều này... không hiểu sao, tim Nguyệt Cầm
nghe đau nhói. Cô muốn oà lên khóc quá!
- Nguyệt Cầm! Nguyệt Cầm!...
Có tiếng Kỳ Phương văng vẳng gọi, hoà lẫn tiếng chim kêu.
Nguyệt Cầm mừng rỡ ngẩng nhanh đầu dậy. Nhưng cô chợt thở ra ngay. Chỉ
là ảo tưởng thôi. Kỳ Phương sẽ không bao giờ tìm đến cô đâu!
- Nguyệt Cầm! Nguyệt Cầm!...
Tiếng kêu nghe rõ quá, không giống ảo giác. Một lần nữa,
Nguyệt Cầm ngẩng đầu lên. Nhận ra bàn tay anh đang vẫy mình cuối gờ
tường, cô mừng quá, chạy ào ngay tới.
- Kỳ Phương... ôi... em nằm mơ sao thế này?
- Không phải nằm mơ đâu. - Tiếng Kỳ Phương vui vẻ. - Anh đến rủ em đi chơi. Em có dám đi không?
- Dám, em dám.
Nguyệt Cầm gật đầu ngay không suy nghĩ. Dù một lát nữa trở
về bị ba đánh chết, cô cũng không bao giờ từ chối giây phút được ở gần
bên anh.
- Vậy thì em ra đây. - Kỳ Phương hớn hở. - Anh có điều thú vị tặng cho em.
- Dạ... - Bàn tay đặt lên chốt cửa, Nguyệt Cầm chợt kêu lên thất vọng. - Thôi chết... ba đã khoá cửa lại rồi.
- Em không có chìa khoá sao - Kỳ Phương lo lắng. - Từ lúc
phát hiện ra việc em lén đến nhà anh. Ba của em đã lấy lại tất cả chìa
khoá rồi. - Nguyệt Cầm thở ra buồn bã.
- Vậy... đành bó tay à? - Đôi môi Kỳ Phương mím lại, anh
thất vọng nhìn con diều lớn trên tay. Nó được dán bằng những trang bản
thảo viết vội của anh đó. Nguyệt Cầm nhất định sẽ bất ngờ, thích thú
khi nhìn thấy nó lượn bay lên bầu trời cao rộng.
- Mình đứng đây nói chuyện đi anh. - Sợ Kỳ Phương giận dỗi bỏ về, Nguyệt Cầm năn nỉ.
- Đứng đây nói chuyện ư.? - Kỳ Phương bật lên cười lớn. -
Thú vị đấy, nhưng Nguyệt Cầm, anh hỏi em điều này, em có dám leo qua
cổng ra ngoài với anh không?
- Leo... Leo rào ư? Nguyệt Cầm rụt vai sợ hãi. - Cao quá anh ạ!
- Không cao lắm đâu - Kỳ Phương đưa mắt nhìn những thanh sắt
ngang trên cửa. - Chỉ cần em can đảm một chút thôi. Em có dám không?
Ngập ngừng đưa mắt nhìn cánh cửa rồi đưa mắt nhìn lẹ vào
nhà, Nguyệt Cầm thầm cân nhắc. Leo tường trốn ra ngoài, thật là kinh
khủng. Nhưng... bây giờ... muốn gặp Kỳ Phương... chỉ còn cách duy nhất
này thôi...
Được rồi... cuối cùng... Nguyệt Cầm quyết liều để gặp anh.
Hít sâu một hơi, thu hết hùng tâm dũng khí, cô bám tay vào thành cửa
đu lên. Cao quá... Mấy lần suýt té rồi cũng qua. Cuối cùng cô lên được
mặt thành. Kỳ Phương trông thấy, anh la to, động viên:
- Ồ, Nguyệt Cầm, em đã làm được rồi... thật tuyệt vời.
- Em không xuống được... - Bên ngoài mặt thành, cửa trơn
tuột không có những thanh sắt ngang để leo xuống. Nguyệt Cầm kêu to sợ
hãi.
- Đừng hốt hoảng. - Nheo một con mắt lại, Kỳ Phương khom
lưng xuống trước mặt cô. - Em hãy bước xuống lưng anh mà xuống.
Nguyệt Cầm kêu to hốt hoảng:
- Bước xuống lưng anh mà xuống ư? Em không dám đâu, sợ làm đau anh lắm.
- Không đau đâu. - Kỳ Phường quay đầu lại. - Em cứ xuống đi, nhanh lên, kẻo ba em ra trông thấy bây giờ.
Nghe nhắc đến ba, Nguyệt Cầm thôi không đùn đẩy nữa. Rụt
rè... đặt chân xuống lưng Kỳ Phương, cô nhắm mắt buông mình ào xuống.
Đau một chút thôi... Nguyệt Cầm nghĩ thầm như vậy.
Nhưng...chẳng có cảm giác đau chút nào, chỉ có cảm giác bồng
bềnh trong vòng tay nồng ấm. Lạ lùng, Nguyệt Cầm mở to đôi mắt...
kinh hoàng nhận ra... Kỳ Phương đã bế bổng mình, gọn như một con mèo.
Ôi!... Cánh tay của anh thật là rắn chắc, bờ ngực anh thật
là vững chãi. Một cái gì như một luồng điện từ anh chạy rần khắp người
cô. Đê mê, ngây ngất quá! Nguyệt Cầm chỉ muốn úp gương mặt mình vào
vai anh, buông mình vào cái cảm giác lạ lùng cứ tuôn tràn như suối.
- Em làm được rồi... anh nói có sai đâu.
Không hiểu được tâm ý của Nguyệt Cầm, Kỳ Phương vui vẻ thả cô xuống đất.
- Vâng... - Xấu hổ với ý định của mình. Nguyệt Cầm cúi đầu ửng hồng hai má.
Kỳ Phương nắm lấy tay cô:
- Đi nào.
- Đi đâu? Nguyệt Cầm ngây thơ.
Kỳ Phương nhẹ đặt một ngón tay xuống môi cô:
- Đến nơi khắc biết thôi. Bây giờ... em cứ nhắm đôi mắt lại và chạy theo anh.
- Vâng!
Ngoan ngoãn, Nguyệt Cầm nhắm ngay đôi mắt lai.Cô không cần
biết Kỳ Phương sẽ dắt mình đến nơi nào. Cô chỉ cần được ở bên anh,
nhìn anh cười, nghe anh nói là đủ lắm rồi. Làn gió trên cao như cũng
vui cùng cô, hét phần phật bên tai cô mát rượi, lại chui vào mái tóc
của cô làm xổ tung ra bay lượn trong gió.
- Tới rồi đây! - Kỳ Phương chợt dừng chân đột ngột. - Em mở mắt ra đi.
Nghe lời anh, Nguyệt Cầm từ từ mở to đôi mắt, bỗng kêu lên một tiếng thích thú:
- Trời ơi! Đẹp quá!
Rồi như không kiềm chế nổi lòng mình, cô tung chân chạy đi ngay, miệng cười vui như trẻ con.
Tựa lưng vào một thân cây lớn bên đường, Kỳ Phương thích thú
nhìn Nguyệt Cầm tung tăng bên thảm lúa. Cô đang rất ngạc nhiên, Kỳ
Phương mỉm cười nhớ lại cảm giác của mình lần đầu phát hiện ra điều bất
ngờ thú vị này.
Đi nhiều nơi, nhiều chốn, từng tham quan nhiều thắng cảnh,
nhưng quả thật lần đầu tiên Kỳ Phương mới nhìn thấy một cánh đồng rộng
dường kia, đẹp dường kia.
Hơn cả kiệt tác của một thi nhân, đồng lúa trước mặt anh
thải dài vô tận vàng rực một màu lúa chín. Nó như không có điểm dừng,
chỉ có một đường tiếp giáp với chân trời xa khuất tầm nhìn. Không gian
trước mắt, chỉ có hai màu vàng và xanh hoà trộn vào nhau. Thỉnh
thoảng điểm một vài cánh cò trắng bay lên. Đẹp yên bình, thanh thoát
đến lạ.
- Kỳ Phương ơi... em chưa bao giờ được thấy một cánh đồng
lúa to đến như vậy. - Nguyệt Cầm đã trở về, trên tay cô là chùm bông
lúa chín. - Cảnh vật ở đây đẹp tuyệt luôn, ôi... gió mới mát làm sao!
- Chờ anh một chút. Còn điều thú vị nữa đây. - Mỉm cười, Kỳ
Phương hất tung con diều vào ngọn gió đồng đưa đến. Ngọn gió bốc lên,
trong chớp mắt đã nâng con diều bay cao trên bầu trời xanh thẳm.
- Ôi, con diều đuôi đã bay được rồi kìa... - Nguyệt Cầm vỗ tay mừng rỡ. Kỳ Phương,.. anh thật là giỏi quá.
- Nó không phải là con diều đuôi đâu. - Ngồi xuống một cái rễ cây cạnh Nguyệt Cầm, Kỳ Phương vui vẻ bảo.
- Nó là con diều.
- Con diều ư? - Vẫn ngước cao đôi mắt lên bầu trời,
Nguyệt Cầm lặp lai Giời anh. Vậy...con diều đẹp quá. Bay cao ghê... chắc phải tốn nhiều pin lắm.
Lại một câu ngớ ngẩn, nhưng lần này Kỳ Phương không cười
nữa. Quay lại nhìn cô, tự dưng anh nghe sống mũi mình cay xé. Một niềm
thương hại dâng trong lòng anh.
Làm người như Nguyệt Cầm không phải là đáng thương, tội
nghiệp lắm sao? Như một con ếch tối ngày nằm dưới đáy giếng sâu, suýt
đời cứ ngỡ trời chỉ lớn bằng cái vung trên đỉnh đầu mình. Cô nào biết,
bên ngoài cái giếng, cuộc đời còn bao điều tươi đẹp, bao nhiêu việc
phải làm. Sinh trưởng ở nơi này mười tám năm rồi, vậy mà... cô không
hề biết làng quê mình có một cánh đồng đẹp dường này. Nếu anh không
đến đây có lẽ đến hết cuộc đời mình cô bé cũng yên lòng sống mãi trong
cái biệt thự, ngắm bầu trời qua song cửa sắt không khác một kẻ tù
nhân. Tự nhiên Kỳ Phương bỗng muốn có một ngày, mình đưa được Nguyệt
Cầm về thành phố. Cho cô được nhìn những công trình của nền văn minh
hiện đại. Để cô được biết thế nào là tiện nghi, là cuộc sống của một
người dân thành thị. Anh muốn mời cô ngồi vào chiếc Nissan của mình.
Chở cô đi dạo khắp nơi rồi mời cô một lần thưởng thức món kem ngon
tuyệt. Hẳn là cô sẽ giật mình trước vị lạnh của kem, và cũng sẽ rất
thú vị trước sự thơm ngon của nó. Anh sẽ mời cô đi xem ca nhạc, mời cô
đi xem phim. Hẳn cô sẽ chết khiếp, sẽ khóc hết nước mắt trước số phận
của những nhân nhân vật, cô không bao giờ tin là chúng được tạo thành
từ sự tưởng tượng của những nhà văn giống như anh.
- Kỳ Phương... anh làm gì mà cứ tủm tỉm cười một mình hoài
vậy hả? - Giọng Nguyệt Cầm, chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của
Kỳ Phương, anh nhìn chăm chú cô:
- Anh đang cố tưởng tượng xem, trông chiếc đầm của em sẽ đẹp thế nào.
- Áo đầm ư? - Nguyệt Cầm cúi nhìn bộ đồ lụa trắng của mình. - Nó như thế nào hả anh?
- Ừ thì... như vầy nè! - Nhặt một hòn đá, Kỳ Phương vẽ xuống mặt đường một cô gái mặc áo đầm thật đẹp.
Nguyệt Cầm chăm chú nhìn giây phút rồi chợt hỏi:
- Sao anh không cho cô gái ấy mặc quần?
- Hở? - Bị hỏi bất ngờ, Kỳ Phương sững người ra, không biết
trả lời sao. - À, ờ... tại trang phục này như thế... người ta không
cần phải mặc quần dài. Chỉ cần.... một cái quần nhỏ bên trong.
- Trời... như vậy là kỳ cục lắm, em hổng chịu mặc đâu. - Đôi má chợt đỏ bừng, Nguyệt Cầm quay mặt đi, xấu hổ.
- Chẳng có gì phải xấu hổ đâu. - Tay Kỳ Phương se se ngọn
cỏ. - Các cô gái thành thị văn mặc như thế đi ngoài phố. Nguyệt Cầm,
nếu anh mời em về thành phố chơi, em có thích không?
- Không! - Nguyệt Cầm đáp không cần suy nghĩ.
Kỳ Phương chưng hửng:
- Vì sao?
- Vì nơi ấy... có bạn gái của anh. - Nguyệt Cầm phụng phịu. - Em không thích.
- Bạn gái ư? - Kỳ Phương chợt mỉm cười. - Anh không có bạn
gái. Mà dù có cũng chẳng sao. Cô ấy sẽ thích em. Em dễ thương lắm mà.
- Nhưng em không thích chị ta. - Nguyệt Cầm giận dỗi.
Kỳ Phương cảm thấy ngẩn ngơ. Lẽ nào Thu Lan nói đúng, Nguyệt
Cầm đã yêu mình? Nếu quả như vậy thì sao? Kỳ Phương bâng khuâng thầm
hỏi. Anh có nên đáp lại tình cảm của Nguyệt Cầm không? Hai tháng trời
gần gũi, anh thấy Nguyệt Cầm thật đáng thương biết bao. Rất muốn làm
một điều gì đó cho cô, nhưng... tất cả chỉ là tình cảm của một người
anh dành cho em gái nhỏ. Nguyệt Cầm ngây thơ, non nớt chuyện đời...
liệu cô có chịu nổi cú sốc này?
- Anh giận vì em bảo không thích bạn gái của anh hả? - Giọng Nguyệt Cầm run rẩy. - Xin lỗi anh, tại em lỡ lời thôi.
- Không đâu. - Kỳ Phương nhóng mắt cười nhẹ. - Không có.
Thôi anh em mình chơi thả diều tiếp tục đi. Em có thích không? Để anh
dạy cho em nhé.
- Dạ... - Nguyệt Cầm vui vẻ cầm lấy con điều. Theo hướng dẫn
của Kỳ Phương, không bao lâu cô có thể tự mình điều khiển con diều
bay tít lên cao. Vui thích quá, cô bật lên cười khanh khách...
- Ái... ơi...
Đang hướng mắt lên trời nhìn theo con diều, Nguyệt Cầm bỗng
khuỵ chân té ngã, cuộn chỉ rơi khỏi tay lăn lông lốc trên mặt đất. Kỳ
Phương chạy vội đến đỡ cô đứng dậy, bất chợt kêu to hốt hoảng:
- Nguyệt Cầm em sao vậy?
- Em... em khó thở quá... - Sắc mặt bỗng đỏ bừng. Nguyệt Cầm đưa tay ôm ngực, hơi thở gấp gáp.
- Chắc là cảm nắng rồi!
Kỳ Phương vội vã bế Nguyệt Cầm đến một bóng cây. Sẵn chai
dầu trong túi, anh thoa lên thái dương của cô và lo lắng hỏi:
- Em sao rồi? Có đỡ chút nào không?
Chiếc đầu khẽ lắc, mi mắt khép lại, Nguyệt Cầm như bị mê đi.
Hơi thở đuối dần, những đốm đỏ lan dần trên làn da trắng ngần của cô.
Làm sao bây giờ? Kỳ Phương quýnh quáng. Biết không thể chần
chờ, anh cúi xuống bế bổng cô lên cắm đầu chạy. Nguyệt Cầm, em đừng
làm sao nhé. Không thì... anh sẽ ân hận lắm đấy. Tự dưng... sao lại
trở bệnh như thế này. Trời ơi khổ!
- Bác sĩ... bác sĩ...
Hai tay ôm chặt Nguyệt Cầm, Kỳ Phương không thể nào nhấn vào
chuông cửa, gấp rút quá, anh dùng chân đá mạnh vào cánh cửa rầm rầm.
- Có chuyện gì?
Bác sĩ Tùng ló đầu qua khe cửa với vẻ mặt lạnh lùng, Kỳ Phương lướt ngay vào, quýnh quáng:
- Nguyệt Cầm... Bác sĩ... mau cứu Nguyệt Cầm. Cô ấy...
- Trời ơi... sao thế này... - Vừa nhìn thấy sắc mặt Nguyệt
Cầm, ông hoảng hốt cắt ngang lời Kỳ Phương. - Mau ẵm nó vào phòng.
- Vâng... - Kỳ Phương bước như bay vào nhà. Dù vội vã anh
vẫn kịp nhìn nhanh thấy ngoài phòng khách, người khách lạ hôm nào hỏi
đường mình với
Nguyệt Cầm đang ngồi trên ghế salon. Đôi mắt cú vọ của gã nhìn như nuốt chửng Nguyệt Cầm.
- Đặt nó xuống giường mau!
Nắm lấy tay con, bác sĩ chợt la to hớt hải khi thấy mạch yếu
dần. Chụp nhanh ống thở oxy vào mũi con, ông vội vã làm tất cả những
động tác cấp cứu dành cho một bệnh nhân. Trong giây phút sắc mặt
Nguyệt Cầm dần trở lại hồng hào. Mạch nhảy tốt hơn. Cơn nguy kịch
không còn nữa. Kỳ Phương bây giờ mới dám thở mạnh, cất tiếng:
- Thưa bác sĩ, tôi chỉ rủ Nguyệt Cầm đi dạo, không ngờ...
- Cậu đừng nói gì cả... - Giọng bác sĩ lạnh lùng. - Lập tức rời khỏi nơi này...
- Cháu... muốn chờ cho Nguyệt Cầm tỉnh lại... - Kỳ Phương nhìn ông van xin.
- Tôi không cần... - Đôi mắt ông quắc lên giận dữ, tóm lấy
cổ áo Kỳ Phương, lôi xệch anh ta ra cửa, ông quát lớn. - Lũ con trai
vô tích sự, tối ngày chỉ biết tán gái với nhậu nhẹt. Lấy tư cách gì
theo đuổi Nguyệt Cầm chứ. Cút mau... và đừng bao giờ bén mảng đến nơi
này.
Vung tay đẩy mạnh Kỳ Phương ra ngoài, ông sập nhanh cửa lại.
Tất cả diễn biến xảy ra nhanh quá, Kỳ Phương chẳng kịp có phản ứng
gì. Anh chỉ thấy thái độ của ông hôm nay thật lạ, thật khác thường. Cả
câu mắng của ông, cũng như muốn ám chỉ điều gì. Dường như... ông muốn
khẳng định gã khách có đôi mắt cú vọ kia về quan hệ của mình đối với
anh. Tại sao ông làm như vậy chứ Kỳ Phương cảm thấy mình đần độn hơn
bao giờ hết.
° ° °
Sáng ra, vừa mở mắt đã thấy mọi người tụ tập trước sân nhà của mình xì xào bàn tán, Kỳ Phương vui vẻ lên tiếng hỏi: