- Mẹ kiếp, nằm hoài không ngủ được, hay là dậy kể chuyện ma nghe đi. Tôi có biết chuyện này hay lắm.
Lời đề nghị được hưởng ứng ngay. Cả toa xe nhao nhao ngồi dậy vây quanh người thanh niên vào giữa.
Thích thú vì bỗng trở thành nhân vật quan trọng. Anh ta đằng hắng mấy tiếng trước khi lên giọng kể:
- Xóm tôi, có một khu nghĩa địa nổi tiếng có lắm ma nhiều quỷ.
Ai đi ngang qua đó không ít thì nhiều cũng một lần bị chúng nhát cho
thất kinh hồn vía. Duy có bác Bảy của tôi là không tín. Một đêm theo
lời thách thức của bạn bè, bác xăm xăm tiến vào nghĩa địa, tay cầm
theo cây đèn pin nhỏ.
Đi lòng vòng một hơi chẳng thấy gì, bác của tôi lầm bầm mắng:
- Đúng là tin vịt. Ma quỷ gì đâu chứ!
Vừa dứt lời, bác bỗng thấy xa xa trước mặt thấp thoáng bóng đèn
vọng đến, tiếng cười nói xôn xao. Tò mò, bác bước nhanh về hướng ấy.
Thì ra là một đám cưới. Chà! Ai mà mời khách vào cái giờ khuya khoắt
như vầy nhỉ?
Bác tôi lạ lẫm vô cùng.
Một người bước ra, tình cờ nhìn thấy bác tôi liền mời chào, vui
vẻ. Đang cơn khát, sẵn lời mời, bác tôi không khách sáo bước vào
ngay. Vị chủ nhà này mới hiếu khách làm sao. Họ mời bác tôi ăn tới
tấp. Xong rồi còn mời bác tôi lên giường ngủ nữa.
No say, bác tôi vui vẻ lên giường đánh một giấc cho đến sáng.
Đến khi tỉnh dậy... chà... người thanh niên chợt dừng, hạ giọng:
- Mọi người có biết bác tôi nhìn thấy gì không? Trời ơi, bác
tôi thấy mình đang nằm trên một ngôi mộ mới chôn. Miệng ngậm đầy đất
sét. Lạ quá! Bác tôi chạy loạn ra đường cầu cứu. Bây giờ những người
bạn của bác tôi mới tìm thấy bác. Họ bảo suốt một đêm dài đốt đuốc đi
tìm bác khắp nghĩa địa nhưng không thấy. Sau chuyện này, bác của tôi
bị bệnh chẳng bao lâu thì chết khủng khiếp chưa?
- Xì!
Người thanh niên chưa dứt tiếng, một người khác đã trề môi:
- Chuyện vậy thì có gì mà ly kỳ, ghê gớm. Nghe tôi kể nè. Hồi đó, ngoại của tôi từng bán bánh cho ma đó.
- Thật sao?
- Những đôi mắt hiếu kỳ quay lại:
- Bán bánh cho ma à? Chuyện thế nào? Kể đi.
- Ừ vầy nè! Người kia lên tiếng kể - Số là hồi đó, ngoại của
tôi đi bán rất sớm. Mới ba bốn giờ bà đã quảy một gánh đầy bánh chuối
ra chợ bán. Hôm nào trên đường đi, bà cũng bị mấy người chận lại mua.
Bà bán, nhưng khi về đếm tiền thì thấy toàn là giấy tiền vàng bạc âm
phủ. Bà tức quá mấy ngày sau đi bán, bà đem theo một xô nước. Ai mua
là bà lấy tiền ném ngay vào, tiền chìm mới bán, tiền nổi thì trả lại
ngay.
- Sao tiền nổi lại không bán thế? - Một người không hiểu. Một người khác chen vào.
- Có vậy mà cũng hỏi. Tiền nổi là tiền ma chứ sao.
- Trời ơi, ghê quá! Người vừa tò mò lè lưỡi.
- Chưa ghê lắm đâu. Một thanh niên rất đẹp trai, nãy giờ ngồi
yên lặng trên ghế nghe mọi người xì xào bàn tán, giờ mới ngẩng đầu lên,
cái giọng trầm trầm.
- Chuyện tôi sắp kể đây còn kinh khiếp hơn gấp trăm lần câu chuyện mọi người vừa nghe nữa.
- Chuyện gì mà ghê vậy? Một lần nữa đám người háu chuyện quay
hết sang người thanh niên lạ. Nhẹ mỉm một nụ cười, anh ta từ tốn kể.
Giọng anh ta trầm ấm, thật hay. Câu từ mạch lạc, nhấn nhá như một phát
thanh viên kể chuyện trên đài.
- Chuyện của thằng bạn tôi. Hôm đó, nó cũng đi xe lửa, trên một
chuyến tàu đêm thế này. Nhưng... thằng bạn tôi giàu có lại sang
trọng. Hắn mua toa nằm hạng nhất. Cả toa mà chỉ có một mình nó mà
thôi.
Ngưng lời kể, người thanh niên đưa mắt nhìn quanh một lượt.
Thích thú thấy mọi người mở tròn đôi mắt, nghe như nuốt lấy từng lời
mình kể.
Trên chiếc giường đơn êm ấm, gã ngủ thật ngon. Đến nửa đêm,
bỗng nghe bàn tay mình chạm phải một vật gì lành lạnh. Cô tiếp viên
đem khăn ướp lạnh đến cho mình lau mặt, thằng bạn của tôi cầm lấy. Ủa?
Không phải khăn lạnh mà
là... một cục nước đá tròn tròn. Lạ quá! Thằng bạn của tôi mở
mắt ra rồi hét lên một tiếng rụng rời. Trời ơi, trên tay nó không phải
là cục nước đá mà là... một cái đầu lâu...
Ối trời... Ném mạnh luôn cái đầu lâu xuống đất, thằng bạn tôi
ôm ngực rụng rời. Hồi lâu bình tâm lại, hắn oán thầm: "hẳn là trò đùa
của một kẻ muốn hại mình. Không thì sao tự nhiên trên giường lại có
đầu lâu chứ? Hừ! Đùa gì ác độc kiểu này. Rủi gặp người yếu tim hẳn là
đã sợ chết rồi".
Lầm bầm mắng mấy câu, thằng bạn của tôi lồm cồm bò ra phía cạnh
giường ngoài nhìn xuống. Cái đầu rơi mạnh như vậy chắc vở đôi rồi.
- Ôi!
Một lần nữa, thằng bạn của tôi té ngửa ra sau vì bất ngờ, không phải cái đầu lâu mà là một cô gái đẹp, đẹp tuyệt trần.
Sau nụ cười xã giao, cô gái nói với bạn tôi bằng cái giọng
trong như sương sớm. Rằng mình vì sa cơ lỡ vận, không tiền mua vé nên
mới lén trốn vào trong toa xe của hắn đi nhờ.
Thường ngày, thằng bạn của tôi cảnh giác rất cao. Nhưng hôm
nay, không hiểu sao trước mặt giai nhân gã bỗng trở nên nhẹ dạ một
cách bất ngờ. Dễ dàng nhận lời cho cô gái ở lại xong, gã như chợt nhớ
ra, cúi xuống gầm giường tìm kiếm. Lạ thật, cái đầu lâu mới đó đã biến
mất tiêu rồi!
Thoáng hoang mang, nhưng thằng bạn của tôi gạt đi ngay. Sẵn có
máu "ba mươi lăm", nó quay sang tán tỉnh giai nhân. Đến nửa khuya thì
cô gái đồng ý lên giường với hắn. Ôm cô gái vào lòng, gã mới nhận ra
thân thể cô ta lạnh như băng, chẳng khác gì cái đầu lâu lúc nãy. Bây
giờ thằng bạn của tôi mới nhớ ra, cửa toa tàu bị mình cài chết bên
trong,cô gái và cái đầu lâu sao có thể vào được nhỉ? Ôi! Có khi nào...
là ma chăng?
Chợt hiểu ra... đã quá muộn, thằng bạn tôi chưa kịp la đã thấy
từ miệng cô gái mọc ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt. Đôi mắt ngầu tia
máu, cô ta từ từ cúi xuống cổ bạn tôi toan hút máu. Thời may lúc đó
tiếng gõ cửa vang lên.
Mọi tiếng động đều vắng bặt. Thậm chí cả hơi thở cũng không
còn. Chẳng hẹn mà tất cả mọi người đều ngồi sát vào nhau. Chân co cả
lên ghế, như thể con ma trong câu chuyện kể của gã thanh niên kia có
thể nhảy ra ngoài, dùng chiếc răng nanh cắm xuống cổ mình. Đây mới
đúng là câu chuyện ma hãi hùng kinh dị nhất.
Sợ, nhưng vẫn muốn nghe. Phần cuối câu chuyện thế nào? Người
bạn ấy có được tiếng gõ cửa kia cứu thoát? Liệu anh ta có la lên và
con ma có sợ người
soát vé mà biến đi? Hay vẫn tiếp tục hút máu người bạn ấy, xong rồi lại chuyển sang hút máu người soát vé tàu?
Ôi hồi hộp quá! Mà... gã thanh niên này, như thể trêu ngươi
chọc tức cả đám đông, không kể tiếp mà chỉ cười cười nhìn mọi người.
- Kể tiếp đi... - Cuối cùng, nôn nóng quá, một người lên tiếng giục. Đám đông nhao nhao theo.
- Phải rồi, kể tiếp đi. Cuối cùng ra sao hả? Họ có chết không?
- Cuối cùng thì... - Người thanh niên vui vẻ. - Tôi xin lỗi mọi người, tôi không được phép kể tiếp đâu.
- Sao thế? Đám đông tức giận.
Người thanh niên mỉm cười:
- Ừ trong lúc nhất thời, tôi không kịp nghĩ ra. Và... dù có
nghĩ ra tôi cũng phải bảo vệ quyền lợi cho tuần báo tin sáng. Mọi
người nếu muốn biết được hết câu chuyện, xin hãy đón đọc tiếp tuần báo
"Tia sáng" sẽ phát hành vào chủ nhật này. Nó nằm trong câu chuyện ma
"Chuyến tàu đêm" của tác giả Kỳ Phương.
- Chỉ là chuyện ma được hư cấu thôi ư? - Giọng một người thất vọng.
Một người khác biết chuyện xen vào:
- Thì ra, anh là Kỳ Phương tác giả kiêm phóng viên nổi tiếng của tuần báo Tia Sáng. Thật là ngưỡng mộ.
- Tôi thích các phóng sự điều tra cũng như thích đọc tiểu thuyết ma của anh lắm.
- Xin cảm ơn. Kỳ Phương gật đầu cười khiêm tốn. Tôi không muốn
lộ thân phận cũng không phải đem câu chuyện ma ra kể quảng cáo cho
tuần báo của mình. Chỉ tại thấy mọi người thích nghe chuyện ma quá,
nên mới ngứa miệng kể thôi. Thật ra... câu chuyện "Chuyến tàu đêm"
này, tôi chỉ vừa viết được bảy kỳ. Phải còn hơn ba kỳ nữa mới hết.
Hiện tại, tôi vẫn chưa nghĩ ra phần kết cuộc nên không kể tiếp được.
Mong mọi người thông cảm.
Ánh mắt chân thành, giọng nói hiền hoà của Kỳ Phương đã chinh
phục được lòng người. Như quên mất kết cuộc câu chuyện còn đang hấp
dẫn, mọi người
hiếu kỳ vây kín lấy anh. Một tác giả lừng danh víết tiểu thuyết ma, làm rởn tóc, đứng tim hàng trăm khán giả.
- Kỳ Phương nè, anh viết nhiều chuyện ma hay vậy, có khi nào
gặp ma chưa? Một đứa bé trạc mười ba, mười bốn lên tiếng hỏi.
Đám đông cũng nhìn chờ nghe câu trả lời kỳ thú.
- Chưa! Kỳ Phương lắc đầu nói. Dù có một lần, tôi tưởng mình đã được gặp ma rồi.
- Có phải lần anh về tìm hài cốt bà cô của mình rồi tình cờ tìm
ra kho báu trong ngôi nhà mồ ông hội đồng không? - Một người ra vẻ
thành thạo.
Kỳ Phương gật đầu, người ấy lại hỏi:
- Thế... anh có chinh phục được cô cháu gái ông hội đồng như đã hứa với khán giả không?
Kỳ Phương nhẹ nhún ai, cười mỉm:
- Nếu tôi phải thực hiện hết y như lời hứa của mình... chắc hẳn tôi có đến một trăm cô người yêu mất.
- Anh lãng mạn, đào hoa quá đấy. - Một người như ganh tỵ
Đứa bé lại chen vào:
- Kỳ Phương ơi, anh nói cho em biết đi. Thế gian này có ma không hả?
- Không có đâu bé cưng. Kỳ Phương nhẹ véo má nó.
- Ma chỉ là một sản phẩm tưởng tượng của những nhà văn bọn anh thôi.
- Thật sao? - Đứa bé như mừng rỡ. - Vậy mà mẹ của em lại bảo là
thế gian này có ma. Bà không cho em về quê nghỉ hè như đã hứa. Bà bảo
dưới quê bây giờ có một con ma, nó đang hoành hành ăn thịt người ta
đấy.
- Im đi... Một người đàn bà, có vẻ như là mẹ của đứa bé lên
tiếng nạt. Con nít con nôi biết gì. Về chỗ ngồi mau... sắp đến rồi đấy.
Nói rồi, bà nắm tay con lôi xệch đi, mặc cho nó có ngoái đầu
nhìn lại. Dường như... còn nhiều chuyện để kể với Kỳ Phương lắm.
Người mẹ và đứa bé đi rồi, mọi người cũng giải tán trở về vị
trí của mình. Chà! Thời gian trôi nhanh thật, mới nói tào lao mấy
chuyện đã sáng rồi.
Đằng xa ánh dương hồng nhô cao lên khỏi ngọn cây, không đầy mười lăm phút nữa tàu sẽ về đến bến.
Ngả đầu ra ghế, Kỳ Phương kín đáo che miệng ngáp. Vậy là mất
đứt một đêm uổng phí, khô cả miệng, thức trắng cả mắt không thu hoạch
được gì. Câu chuyện chuyến tàu đêm vẫn không tìm ra kết cuộc cho thoả
đáng. Chuyến đi này... xem ra vô bổ quá!
Mọi người nếu ai từng đọc thời báo Tin sáng hẳn không lạ với
cái tên Kỳ Phương. Từ sau bài phóng sự "Con ma truyền kiếp" tên tuổi
của anh đã nổi càng thêm nổi. Nhận thấy đề tài ma đã khiến cho số
lượng báo của mình bán chạy gấp đôi, ban biên tập quyết định chuyển
hẳn Kỳ Phương từ chuyên mục Phóng sự điều tra sang chuyên mục "Ma".
Không cần biết truyện hư cấu hay phóng sự thật trăm phần trăm.
Họ chỉ cần những bài báo của anh liên quan đến những con vật vô hình,
chưa ai gặp nhưng đều rất kinh sợ ấy là được.
- Này anh... tôi không đồng ý với cách nói của anh đâu. Một
thanh niên ngồi cạnh Kỳ Phương, chợt rụt rè lên tiếng sau hơn ba phút
ngập ngừng.
Kỳ Phương quay lại, lạ lùng:
- Không đồng ý với cách nói của tôi ư? Vì sao thế?
Đôi mắt mở to nhìn thẳng vào mặt Kỳ Phương, anh ta chậm rãi buông từng tiếng một.
- Vì thế gian này thật sự có ma tồn tại. Chính mắt tôi đã thấy.
- Chính mắt anh đã thấy ư? Ôi... - Đôi mắt sáng lên, Kỳ Phương dứt hẳn cơn buồn ngủ. - Lúc nào? Ở đâu thế?
- À... anh có thể vui lòng cho tôi biết tên không?
Người thanh niên vẫn giữ thái độ chậm rãi, khoan thai:
- Tôi tên là Vân Phi, người cùng làng với người mẹ và đứa bé kia.
- Sao? - Đôi đồng tử trợn tròn, Kỳ Phương vụt nắm lấy tay người
đối diện. - Cùng làng với đứa bé à? Không lẽ chuyện con ma hoành hành
ăn thịt người là có thật?
Vân Phi gật đầu. Đôi mắt mờ xa, anh đưa Kỳ Phương ngược dòng xe lửa trở về cái làng quê hút gió của mình.
° ° °
Lắc rắc, lắc rắc...
Cơn mưa đêm dai dẳng, tưởng chừng không bao giờ dứt. Nép
mình sau hàng rào dâm bụt, Vân Phi nghe hai hàm răng của mình va vào
nhau lập cập. Lạnh quá! Nhưng anh quyết không bỏ cuộc. Bằng mọi giá,
đêm nay Vân Phi phải bắt cho được con vật khốn kiếp kia.
Ba ngày nữa là đám cưới của anh, mọi việc đã chuẩn bị, sắp
đặt đâu vào đó. Vậy mà... đùng một cái, vào giờ chót lại xảy ra sự cố.
Đó là chuyện bốn mươi chú gà giò, vàng ươm béo mập được nuôi
để giành giết thịt đãi quan khách trong ngày hôn lễ bỗng lăn đùng ra
chết.
Không phải ngẫu nhiên, cũng không do dịch bệnh, Vân Phi biết
rõ điều này từ ngày đầu tiên. Khi đàn gà của mình bị chết có năm con.
Rõ ràng trên cổ chúng có những đấu răng cắm phập vào.
Ngỡ chồn, chó. Đêm hôm sau Vân Phi cài kín chuồng trại. Đặt
thêm bẫy gài, Vân Phi quyết trị cho con vật mất nết kia một trận cho
bỏ tật. Đừng dại dột mò vào vật nuôi mà mang hoạ vào thân.
Nhưng... con vật thật tinh khôn. Ba ngày liên tiếp, dù cho
Vân Phi cài đặt tinh tế cách nào... nó vẫn biết đường né tránh. Không
chỉ thế, nó còn xơi sạch chuồng gà của anh luôn. Sáng sáng ra, nhìn
những con gà bị hút hết máu nằm chết la liệt khắp sân, Vân Phi đau
lòng khủng khiếp.
Vút!
Một cái gì trăng trắng chợt xẹt ngang đầu làm cắt ngang dòng
suy nghĩ của Vân Phi. Nó đấy! Giật mình, anh thầm nghĩ. Con dao nắm
chặt trong tay, Vân Phi từ từ vạch tán lá bước vào.
Ôi! Bàn chân còn lơ lửng trên không, Vân Phi đã chết điếng
té nhào. Trời ơi... không phải chồn, không phải chó... mà là một con
ma...
Phải! Một con ma trắng toát từ đầu đến chân, gương mặt gớm
ghiếc đầy nanh nhọn. Vừa bước vào đã chụp ngay một con gà đưa lên
miệng mình cắn mạnh, hút máu tươi chùn chụt.
Phải chạy khỏi nơi này lập tức. Bản năng sinh tồn bảo Vân
Phi như thế. Nhưng... cơ thể của anh lại không còn nghe lời anh bảo
nữa rồi. Nỗi sợ hãi khiếp đảm đã làm chân cẳng anh rụng rời, mềm nhũn
không thể đứng lên để chạy. Vân Phi chỉ còn một cách thụt lùi.
Rắc!
Một cành cây gãy dưới chân. Điếng hồn, Vân Phi ngồi im, nín
lặng, nhưng con ma đã nghe động quay đầu lại. Dưới ánh trăng mờ ảo,
Vân Phi nhìn thấy rõ, hai con mắt nó lồi hẳn ra ngoài như hai cái
chung to. Miệng đầy máu đỏ.
- Đừng giết tôi... đừng giết tôi...
Thấy con ma trừng mắt ngó mình, Vân Phi sợ quá, vội chắp tay
sụp quì như thể tế sao. Một lúc, chợt nhớ ra, anh lại lầm rầm đọc câu
thần chú từng thuộc nhờ nghe trộm của ông thầy Bảy. "Án ma ni bát nị
hồng. Nam mô a di đà Phật".
Câu thần chú lẫn lời niệm Phật đều không có tác dụng, con ma
chẳng lộ chút sợ hãi nào. Từng bước, nó tiến tới gần Vân Phi hơn.
- Không... - Chống tay xuống đất, Vân Phi thụt lùi về phía
bờ sông, trong tích tắc giữa sự sống và cái chết, anh gom hết bình tâm
gọi lớn:
- Cứu tôi... bớ người ta...
Vân Phi không hét được trọn câu. Bàn tay lông lá của con ma
đã bịt miệng anh. Hơi thở phì phò, từ miệng nó toả ra một mùi tanh
tưởi. Rồi một bàn tay nâng bổng Vân Phi lên như một con gà. Nó cắm
phập chiếc răng vào cổ anh thật mạnh.
- Á!
Hét lên một tiếng to, Vân Phi té nhào bất tỉnh. Chuyện gì đã
xảy ra với mình sau đó Vân Phi không nhớ nổi. Khi tỉnh lại, anh đã
thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
- Ôi Vân Phi... anh đã tỉnh rồi... thật là may quá!
Giọng một người con gái trong veo, mừng rỡ. Vân Phi quay đầu
lại. Phải hơn một phút anh mới nhận ra cô là Trinh Trinh, vợ chưa
cưới của mình.
- Có chuyện gì vậy em, sao anh lại ở đây? Vân Phi ngơ ngác.
Trinh Trinh trìu mến lau mặt cho anh:
- Em không biết, sáng này qua nhà anh thì bắt gặp anh té xỉu
dưới hàng dâm bụt. Sợ quá, em tri hô lên, mọi người ùa chạy lại mới
hay anh đã bị con chó cấu vào cổ một vết sâu.
- Chó sói ư? - Bây giờ Vân Phi mới nhớ ra. Anh lắc đầu la
lớn. Không, không phải chó sói đâu. Mà là ma, một con ma. Chính mắt
anh trông thấy rõ ràng.
- Vâng. - Ngỡ anh tâm trí vẫn còn u mê sau cơn xỉu, Trinh Trinh không cãi. - Để em lấy nướccho anh uống?
Bác sĩ đang truyền nước biển cho anh đấy à? - Đưa mắt nhìn vào ống kim nơi cổ tay mình, Vân Phi nói.
Trinh Trinh đút cho anh một muỗng nước.
- Không phải nước biển đâu. Máu đấy. Bác sĩ bảo anh bị mất
máu quá nhiều, chỉ cần đưa đến bệnh viện trễ một tí nữa thôi là mất
mạng rồi.
Ngưng một chút, đút cho anh thêm mấy muỗng nước, Trinh Trinh tặc lưỡi:
- Hồi hôm anh rình đập con chó sói phải không? Thiệt khổ, em
đã bảo anh rồi... thôi kệ nó đi... có mấy con gà, tiếc làm gì... để
ra nông nổi... suýt nữa mất mạng rồi... Anh có biết lúc nãy em lo lắng
thế nào không?
- Xin lỗi em. - Vân Phi khẽ cầm tay Trinh Trinh. Anh đã bất
cẩn. Nhưng không phải là chó sói,con ma đã tấn công và hút máu anh. Em
nên bảo mọi ngươi hãy dè chừng, cẩn thận. Đừng ra đường ban đêm nguy
hiểm lắm!
Cho dù Vân Phi lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói ấy hàng
trăm, hàng ngàn lần, Trinh Trinh và những người dân làng vẫn cười nói
thản nhiên. Họ không tin vào chuyện con ma. Cứ nghĩ rằng anh vì quá sợ
nên mới tưởng tượng ra. Thời gian thấm thoát trôi, cho đến tuần trăng
tròn cuối tháng tiếp theo.
Mọi người chỉ ùa ra, vỡ lẽ khi nghe lời kể của Mai Trâm
giống hệt những lời kể của Vân Phi. Một con ma, đôi mắt to, cái miệng
đầy răng nhọn và vết cắn duy nhất trên cổ.
Nhưng... cũng thật lạ lùng. Con ma không cắn chết người. Nó
chỉ hút một lượng máu vừa đủ làm người ta ngất xỉu. Tại sao như vậy
nhỉ? Lòng nhân hậu chăng? Vô lý thật là vô lý quá... mọi người cứ xì
xào bàn tán mãi.
Cho đến tháng thứ ba thì Vân Phi bỗng thấy trong người mình
có một sự đổi thay kỳ diệu. Đêm đó, anh đang cùng Trinh Trinh đi dạo
dọc bờ sông (đám cưới của hai người vẫn chưa được tiến hành), bỗng
nghe lòng xôn xao một cảm giác lạ lùng không giống như đói bụng.
Tựa như cơn khát cháy khô cổ họng. Anh thấy mình thèm máu tươi kinh khủng.
- Vân Phi, anh sao vậy?
Thấy Vân Phi tự nhiên thờ người ra, mắt chăm chăm nhìn vào
cái cổ trắng của mình, Trinh Trinh thẹn quá. Cứ ngỡ... anh nổi hứng
ham muốn thân xác mình.
- Anh... - Vân Phi mấp máy môi... Không... anh không muốn
điều đó xảy ra một chút nào. Anh không muốn hút máu Trinh Trinh.
Nhưng... anh lại không thể làm chủ bản thân. Ghì Trinh Trinh vào lòng
mình, anh từ từ đặt môi xuống cổ cô cắn mạnh.
- Ôi...! - Đang mơ màng trong cảm giác của nụ hôn, Trinh
Trinh chợt nhảy nhổm lên đau điếng, vùng đẩy mạnh Vân Phi ra khỏi
người mình rồi giận dữ. Vân Phi, anh điên rồi hả? Tự nhiên sao lại
cắn, chảy máu em rồi nè.
Không còn cảm nhận được gì, mùi máu đã làm Vân Phi như điên
dại. Nhào người lên chụp lấy Trinh Trinh, vật cô té nhào ra cỏ, Vân
Phi ngoạm miệng vào cổ cô uống như điên dại dòng máu đỏ.
- Ồ không! - Bây giờ mới nhận ra sự khác lạ của người yêu,
Trinh Trinh sợ quá la to. Buông ra... bớ người ta... cứu tôi...
Một đôi nhân tình đang tâm sự trong một lùm cây gần đó, nghe tiếng người kêu cứu bước đến.
Vân Phi như vẫn không nhận ra sự hiện diện của mọi người, cứ nhào lên cố đè Trinh Trinh nằm ra đất.
Vân Phi, buông cô Trinh Trinh ra. Người thanh niên bước đến nhẹ nắm tay Vân Phi lại.
Trinh Trinh hét lớn:
- Cứu tôi với, anh ấy muốn ăn thịt tôi.
- Hả??? Bây giờ mới nhận ra miệng Vân Phi đầy máu, người
thanh niên sợ quá, vội chụp một cái cây ven đường đánh vào đầu Vân Phi
thật mạnh.
- Trinh Trinh... có chuyện gì? Sao Vân Phi lại cắn cô? - Cô
gái xé vội vạt áo băng tạm vết máu trên cổ Trinh Trinh và lo ngại hỏi.
Dân làng nghe động kéo ra, vây kín lấy Trinh Trinh và Vân Phi vào
giữa. Những cây đuốc trên tay họ sáng rực một góc trời.
- Tôi cũng không biết nữa. Khi đã hoàn hồn, Trinh Trinh thút
thít khóc trong lòng cô bạn gái. - Tự nhiên đang ngồi bên nhau tâm
sự, anh Phi bỗng chồm lên, vật tôi xuống, cắn mạnh vào cổ tôi hút máu
như thèm khát lắm. Trời ơi, nhìn mặt anh lúc ấy thật là khủng khiếp.
Cứ như... đã bị biến thành ma vậy...
- Ôi! Không hẹn mà đám đông đứng nép sát vào nhau sợ hãi.
Đúng lúc đó, từ cuối góc làng, tiếng một người đàn bà hét lên thất thanh:
- Cứu tôi với, con tôi nó muốn giết tôi.
- Chuyện gì thế? - Đám đông quay đầu lại. Một người đàn bà
hớt hải chạy nhanh đến, sau lưng bà là Mai Trâm (cô gái bị ma cắn sau
Vân Phi) đang hung hăn đuổi theo.
- Cứu tôi với, nó muốn hút máu tôi...
Chạy ùa vào giữa đám đông, bà Tâm sợ hãi trốn sau lưng họ.
Phía sau, Mai Trâm vẫn bám theo một bước. Đã có kinh nghiệm với Vân
Phi, chàng thanh niên lúc nãy lại dùng cây đánh cho Mai Trâm té xỉu,
rồi lắng nghe bà Tâm thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Diễn biến xảy ra
hệt như câu chuyện của Vân Phi.
- Làm sao bây giờ? - Đám dân làng xôn xao bàn tán. Rõ ràng
những người bị ma hút máu đều đã bị biến thành ma. Cái đà này... chẳng
bao lâu nữa cái làng này sẽ biến thành ma hết mất, theo cấp số nhân.
Suy nghĩ, suy nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, đám
đông đành chịu đưa Vân Phi và Mai Trâm vào bệnh viện. Hy vọng sẽ tìm
ra thuốc chữa.
- Có chuyện này thật sao? - Vị bác sĩ khám cho họ tỏ ý nghi ngờ về câu chuyện kể sặc mùi hoang đường.
Đến khi xem kết quả khám nghiệm ông mới tặc lưỡi hít hà vì
một hiện tượng quá lạ lùng.Cả Vân Phi và Mai Trâm đều bị thiếu hồng
cầu một cách trầm trọng. Và... đây là lý do khiến họ thèm máu sống.
Trong tình trạng của Vân Phi, Mai Trâm bây giờ thật nguy
cấp. Hơi thở nhanh, mạch chậm và cách duy nhất để cứu cả hai bây giờ
là phải truyền gấp cho mỗi người hai đơn vị máu.
Giọt cuối cùng của bịch máu truyền hết vào người thì cũng là
lúc Vân Phi mở bừng mắt dậy. Đầu óc anh tỉnh táo bình thường, anh như
người vừa rơi từ cung trăng xuống. Tất cả sự việc đã diễn ra với mình
lúc nãy, anh hoàn toàn không nhớ được nữa.
Cả Mai Trâm cũng thế, cứ ngơ ngơ ngác ngác như mới vừa tỉnh
mộng. Bác sĩ dặn mọi người giấu kín chuyện này nên Vân Phi và Mai Trâm
cứ tin rằng mình chỉ bị một cơn bệnh xoàng thôi.
Thời gian trôi, con ma vẫn tiếp tục hoành hành. Mỗi tháng
tìm hút máu một người (từ khi hút máu Vân Phi, nó đã không còn tìm đến
hút máu gà vịt nữa. Dường như nó thấy hút máu người thú vị hơn). Cả
làng quê bé nhỏ sống trong tâm trạng hoang mang, lo sợ. Tới tối không
một ai dám ra ngoài đường. Nhất là những đêm trăng tròn,cửa kín, then
cài, đèn đuốc đều tắt hết đi. Cả ngôi làng như bất động, chìm lỉm
trong bóng đêm ghê rợn. Nhưng... con ma thật tinh khôn quái quỷ, càng
lúc nó càng lộng hành hơn, dám trổ cả mái nhà xuống để hút máu người.
Hành tung của nó cũng trở nên kỳ ảo, bí mật hơn. Ngoài kẻ bị hút máu
ra, không một ai nhìn thấy được.
Một lần, để từ chối đi dạo với Vân Phi, Trinh Trinh đã để lộ
cho anh biết điều bí mật bác sĩ đã dặn mình và mọi người giấu kín.
- Có lẽ nào lại như thế! - Vân Phi nghe choáng váng trước tiết lộ của người yêu.
Chạy tìm khắp hết các thầy bùa, thầy pháp, anh cầu mong họ
hãy giúp mình giải trừ ma tính. Không... anh không muốn, không bao giờ
muốn trở thành một con ma hút máu người. Thà chết còn hơn...
Nhưng... ma thuật của con ma thật là siêu huyền bí. Các đạo
bùa linh, các phép màu của những bậc thầy cao tay ấn đều tỏ ra vô
hiệu. Mỗi tháng trăng tròn, Vân Phi phải vật vã với cơn khát máu của
mình. Những lúc như thế, dân làng chỉ biết đập cho anh bất tỉnh rồi
đưa vào bệnh viện. Bác sĩ lại phải truyền qua đường tĩnh mạch cho anh
hai đơn vị máu.
Truyền máu xong, Vân Phi trở lại làm một con người bình
thường. Nhưng giờ đây, trong mắt mọi người anh không còn là một anh
nông dân hiền lành chất phác, được trên yêu, dưới mến nữa. Họ xa lánh,
sợ hãi không dám đến gần. Thậm chí những người ở cạnh nhà anh cũng vì
sợ mà dọn đi nơi khác.
Và điều làm cho Vân Phi phải đau lòng, khổ sở nhất vẫn là
lời từ hôn của Trinh Trinh. Vì dù có rất yêu anh cô cũng không đủ can
đảm làm vợ một con người có nữa phần ma như anh được.
Đau khổ, buồn chán một thời gian, Vân Phi quyết định rời bỏ
làng quê đi xứ khác. Anh không thể sống mãi trong mặc cảm bị xa lánh
và ghê sợ....
Vân Phi kể xong câu chuyện, cũng đúng vào lúc con tàu cập
bến. Mọi người xôn xao, ùn ùn kéo nhau ra cửa. Tiếng gọi con, tiếng
chửi bới cằn nhằn vang
động cả một góc trời. Vậy mà... trong góc con tàu, Kỳ Phương
và Vân Phi vẫn cứ ngồi yên bất động. Mỗi người đuổi theo một suy nghĩ
của riêng mình.
Vân Phi nghĩ đến những tháng ngày sắp đến của mình. Trên
bước đường lưu lạc tha phương, liệu anh có tìm được một quý nhân giúp
mình cởi bỏ những phần ma trong bản thân. Có quên được Trinh Trinh, cô
vợ sắp cưới đẹp nết, đẹp người?
Trong lúc đó, Kỳ Phương lại thấy lòng đầy ắp nỗi nghi ngờ.
Anh không tin ma quỷ... nhưng câu chuyện của Vân Phi vừa kể thì sao?
Không thể không tin vào tính chân thật của câu chuyện được. Rõ ràng
trên cổ Vân Phi còn hằn sâu vất thẹo. Lẽ nào... thế gian này... có tồn
tại một sinh vật vô hình mà mọi người quen gọi là ma? Xưa nay... có
ai trông thấy nó bao giờ đâu?
- Tàu cập bến lâu rồi. Thôi chào anh, tôi đi nhé.
Vân Phi chợt đứng lên, tay đập mạnh vào vai Kỳ Phương từ giã.
- Khoan đã. Kỳ Phương giật mình ngẩng đầu lên.
Trong lúc nhất thời không tìm ra được câu gì, anh chỉ nhớ
đến mối bận tâm duy nhất của mình. Anh có thể cho tôi xin địa chỉ làng
quê của anh không?
- Để làm gì? - Vân Phi ngơ ngác. - Anh định đến đấy à?
Không trả lời, Kỳ Phương nhẹ gật đầu. Vân Phi xua tay sợ hãi:
- Đừng... anh đừng đến đó làm gì. Mọi người đang kéo nhau bỏ làng mà đi đấy. Nguy hiểm lắm.
- Không sao đâu. - Kỳ Phương mỉm cười. Nghề của tôi mà.
- Vậy... - Ngập ngừng một chút, Vân Phi cầm lấy cây bút trên
tay Kỳ Phương ghi vội vào quyển sổ của anh mấy chữ. - Anh đến đó nhớ
cẩn thận. Có gặp Trinh Trinh xin nhắn lại giùm. Dù đi đâu... tôi cũng
nhớ và yêu cô ấy lắm.
- Tôi sẽ nhắn. - Kỳ Phương hứa hẹn.
Vân Phi không chờ nghe anh nói dứt câu đã xách vali phóng
vội qua khung cửa. Một chiếc honda ôm trờ tới. Chẳng cần nói giá và
nói địa chỉ, anh nhảy lên bảo nó chở đi ngay.
Sự việc diễn ra nhanh quá, Kỳ Phương chẳng kịp có phản ứng
gì. Nhìn theo bóng Vân Phi khuất vào con đường trước mặt, Kỳ Phương
giật mình chợt nhớ. Anh đã quên không hỏi địa chỉ nơi Vân Phi sẽ đến.
Một chút ngậm ngùi rồi cũng trôi qua. Cúi nhìn dòng địa chỉ
Vân Phi ghi trên quyển sổ tay, Kỳ Phương quyết định ngược vào nhà ga
mua vé quay trở lại. Bài phóng sự của anh là ở vùng quê có ma kia,
chẳng phải nơi này.
Chắc hẳn sẽ ly kỳ và hấp dẫn lắm đây... linh tính đã bảo với Kỳ Phương như vậy...
° ° °
Chiều nay bác sĩ Tùng về sớm hơn ca trực một tiếng đồng hồ. Không phải vì lười biếng mà ông chỉ muốn dưỡng sức cho ngày mai có nhiều việc phải làm thôi.