_ Vâng, tôi gật đầu nhưng đâu hiểu gì nhiều đâu, chỉ trả lời cho mẹ vui lòng mà thôi.
Hai mẹ con tôi đã trồng rất nhiều hoa ở trong vườn, ngày nào tôi cũng chạy ra chăm sóc cho chúng, mẹ tôi thấy vậy thì vui lắm, nhưng kể từ lúc sức khỏe của mẹ yếu đi mẹ không còn cùng tôi ra vườn nữa, tôi hàng ngày mang cho mẹ vài bông hoa mà tôi đã trồng ở trong vườn, tôi kể cho mẹ nghe chuyện chúng lớn như thế nào, chuyện trường lớp, bạn bè ra sao, mẹ tôi cố gắng mỉm cười, khuôn mặt mẹ nhăn lại vì đau. Những ngày cuối cùng, tôi cầm tay mẹ khóc nấc lên, mẹ nhìn tôi không thốt nên lời, cơn đau đã không cho phép mẹ nói, nhưng trong ánh mắt mẹ là cả một trời yêu thương, mẹ từng nói với tôi dù mẹ có ra đi thì mẹ vẫn mãi là làn mây che nắng cho tôi đi, ngước nhìn lên bầu trời xanh, nhìn vài cụm mây trắng bay bay, tôi nghĩ không biết mẹ tôi trốn ở nơi nào, có phải là mẹ đấy không, sờ lên trái tim mình tôi biết mẹ luôn ở bên tôi, tôi mang hình dáng của mẹ, nụ cười và từng lời nói của mẹ in đậm trong trí nhớ của mình, bức hình của mẹ vẫn còn đây, chắp tay nhìn lên trời tôi nói:
_ Mẹ ơi, con gái của mẹ nhớ mẹ nhiều lắm, con cảm ơn mẹ nhiều vì mẹ đã mang đến một người mẹ yêu thương và chăm sóc cho con.
Mắt tôi nhòa lệ, mấy người đi qua đường quay lại nhìn tôi chắc họ nghĩ là tôi đang gặp chuyện gì đó, lấy tay quẹt nước mắt, tôi cứ tưởng công việc có thể làm cho tôi quên đi nhưng mà chỉ làm cho thể xác của tôi mệt mỏi hơn mà thôi, còn tâm hồn thì vẫn vỡ nát như vậy, chắc là cơ thể của tôi cần nghỉ ngơi tôi đã thấy choáng váng lắm rồi.
_ Bác yêu cầu con về nhà nghỉ ngay lập tức, con mà có chuyện gì thì mẹ Thu của con không tha cho bác đâu.
Tôi mỉm cười nhìn Bác Hoan, tôi biết bác là bạn tốt của mẹ nuôi tôi, vì thỉnh thoảng bác cũng hay đến nhà tôi chơi, hơn nữa bác còn là giám đốc của bệnh viện này.
_ Vâng, con biết rồi, khám xong cho bệnh nhân là con về
_ Thôi, để đây cho thằng Tuấn, nó làm cho, con về nghỉ đi.
_ Bố anh nói đúng đấy, em về nghỉ đi, mà có cần anh đưa về không?
_ Dạ, không cần đâu anh, em còn có chút chuyện, cảm ơn anh nhiều.
Tôi về phòng mình cởi áo blu ra, mắc trên khuy, bóm chán tôi đau đầu quá, vớ tay lấy vỉ thuốc, tôi cần uống một viên để giảm đau, xắp sếp lại giấy tờ, ký nốt vào mấy hồ sơ của bệnh nhân cần theo dõi, tôi mỉm cười chào mọi người rồi ra về, nhưng tôi sực nhớ ra món quà mà tôi định tặng mẹ, may quá tí nữa thì quên, cầm nó trên tay tôi khép cửa lại, bước ra khỏi bệnh viện nhìn hai bên đường tôi thấy mọi người đang tập nập đi làm, đi chơi, đi học, còn tôi thì ngày hôm nay không phải làm gì cả, đã lâu lắm rồi tôi mới được nghỉ ngơi, mặc chiếc áo khoác vào người, tôi muốn mình đi dạo một chút trước khi về nhà gặp mẹ tôi.
Tôi yêu cái thành phố ngàn hoa này, cái không khí xe lạnh như giúp tôi tỉnh ngủ hẳn, tôi muốn đi chậm lại để tận hưởng không khí buổi sáng, đã lâu lắm tôi mới cho phép mình hít thở không khí trong lành, ngoài mùi thuốc, mùi sát trùng của bệnh viện tôi không còn ngửi thấy mùi gì nữa, vươn vai tôi hít căng không khí vào buồng phổi của mình, thật sảng khoái tôi mỉm cười mà không hay có ai đó đang đứng nhìn tôi
Nghe thấy có người gọi mình, tôi quay lại nhìn thì ra là anh Thái anh nuôi của tôi, tôi vội bước đến xe của anh.
_ Chào anh, có chuyện gì mà anh lại ở đây vào sáng sớm thế này.
_ Anh đi đón em chứ còn đi đâu, anh định mời em và gì về nhà anh chơi, vì hôm nay là ngày lễ mà, anh gọi điện cho dì, thì dì bảo em vẫn ở bệnh viện suốt đêm qua, nên anh nghĩ cũng tiện đường nên tạt qua đây đón em luôn. Anh mở cửa xe cho tôi vào.
_ Này nhóc, anh thấy em lúc này xanh xao quá đấy, làm việc gì cũng vừa thôi, em có biết là gì lo cho em lắm không hả.
_ Em biết, nhưng mà bệnh viện nhiều việc quá, mà em thì lại không thể nghỉ được.
_ Cả một cái bệnh viện biết bao nhiêu người mà em lo gì, có phải là mình em đảm đương hết đâu, thôi đi cô nhóc đừng có mà biện hộ.
_ Em đâu có, anh yên tâm đi em biết sức mình mà.
Anh quay sang cốc vào đầu tôi một cái, rồi nhìn tôi lắc đầu, anh bảo:
_ Thôi tôi chịu cô, nhưng mà nếu cô làm cho dì buồn thì cô không yên với tôi đâu.
_ Dạ, em biết.
Nghe cái giọng đe dọa của ông anh tôi, tôi phải bật cười, tôi hạnh phúc vì anh lo cho tôi, ở một nơi xa lạ thế này tôi đã tìm cho mình được một người mẹ nuôi và một người anh nuôi thật tốt.
_ Anh à, thế còn chị dâu đâu?
_ Anh cũng không biết nữa, từ sáng tới giờ anh gọi cho cô ấy nhưng mà không được.
Nhìn mặt anh hơi đỏ, tôi phì cười, Thoa tên người con gái mà anh yêu, có lẽ hai anh chị cũng sắp tính tới chuyện lấy nhau, ngày đầu tiên anh giới thiệu cho tôi biết, nhìn vào mặt anh tôi muốn trêu anh quá nên gọi chị Thoa là chị dâu, từ đó thành quen không sửa được, mà khổ không biết cái anh cù lần của tôi đến bao giờ mới cưới người ta cho tôi nhờ.
_ Anh Thái à, hai anh chị đã yêu nhau lâu rồi, mà sao anh không rước chị về luôn đi.
_ Anh cũng biết thế nhưng mà anh chưa chuẩn bị được gì cả.
_ Anh là thằng ngốc, yêu người như thế mà chưa muốn cưới, em nói thật nhé, đến lúc hối không kịp đâu.
_ Em chỉ nói xàm, để từ từ rồi anh tính
_ Các anh đúng là đàn ông có khác, lúc có thì không biết giữ để mai sau khi người ta vuột mất thì lại tiếc, anh không thấy là anh Tùng ngày nào cũng lượn lờ quanh chị Thoa hả, ai bảo chị dâu của em xinh đẹp và tốt bụng thế làm gì, mà em thấy anh Tùng hợp với chị Thoa hơn anh, vì anh ấy biết trân trọng chị, chứ như anh hả suốt ngày bù đầu vào công việc, lúc người ta ốm anh cũng không biết, em bó tay với anh luôn đấy.
Nghe tôi nói một hồi anh im lặng tập trung vào lái xe, tôi không biết anh đang nghĩ gì, có vẻ như tôi nói hơi quá, nhưng mà nếu không làm vậy thì anh ấy sẽ không tỉnh ra, nhiều lúc nhìn chị Thoa buồn, tôi cũng tức thay cho chị, anh trai tôi thật ngốc, chị Thoa tốt như thế mà anh lại không quan tâm, tôi rất muốn tác hợp cho hai anh chị nên tôi nghĩ mình phải khích tướng ông anh trai tôi mới được.
_ Anh Thái, anh giận em hả?
_ Không, anh chỉ nghĩ là anh có ngốc như em nói không thôi?
_ Anh ngốc quá rồi còn hỏi.
_ Nhưng anh nghĩ đàn ông phải có sự nghiệp có như thế mới lo được cho người con gái mà mình yêu.
_ Em không phủ nhận điều đó, nhưng mà anh phải cân bằng chứ, anh lo sự nghiệp thì anh cứ lo, còn quan tâm cho chị ấy thì anh cũng phải chú ý chứ, anh có biết là mỗi lúc gặp buồn vui trong cuộc sống nếu có người yêu ở bên thì còn chuyện gì tuyệt hơn nữa chứ, vì vậy em xin anh làm gì thì làm, anh nên dành thời gian cho chị ấy nhiều hơn, và nên cầu hôn người ta đi.
_ Em gái của anh giỏi thật, nói chuyện cứ như người từng trải ý, nhưng mà thật lạ là anh không thấy em có bạn trai, em khuyên anh thì hay lắm, thế còn chuyện của em đến đâu rồi, dì cũng than thở với anh là em suốt ngày chỉ có công việc và công việc, thế là thế nào hả?
_ Em khác anh chứ, em chưa yêu ai, vả lại em còn trẻ mà lo gì, tình yêu từ từ rồi nó sẽ đến, có muốn cũng không được, trong khi anh đã có chị Thoa, tình yêu lớn của đời mình thì anh phải biết trân trọng chứ.
_ Ha ha ha, anh phá lên cười, em nói chuyện hay thật, anh không thể nào cãi nổi với cái miệng của em, mà sao số anh xui thế không biết khi có một cô em gái ương bướng như em.
_ Anh bảo ai ương bướng, em dễ thương thế này mà anh lại bảo em ương bướng là sao, he he anh có biết là hậu quả nếu anh bắt nạt em không hả, em sẽ bảo chị Thoa sử lý anh.
_ Thôi cho anh xin, anh chỉ đùa thôi mà.
Nhìn khuôn mặt của anh tôi như không phục lúc này thật là vui, nói chuyện với anh đã làm xua tan đi cái cảm giác u ám ở trong lòng, dù sao thì cũng đến nhà rồi, tôi phải xuống và chào mẹ tôi thôi.
Theo anh bước vào nhà, tôi đã thấy mẹ nuôi tôi ngồi đợi sẵn ở phòng khách.
_ Con chào mẹ.
_ Ừ, về rồi hả con, có mệt không?
_ Dạ con không sao, con xin lỗi chuyện hôm qua.
_ Thôi được rồi, con đi tắm rửa và thay quần áo đi, tí nữa hai mẹ con ta đến nhà Thái chơi.
_ Vâng mẹ và anh đợi con tí xíu.
Để mẹ tôi và anh Thái nói chuyện với nhau ở phòng khách, tôi bước lên phòng của mình, lấy bộ quần áo mà tôi cho là đẹp nhất, tôi vào phòng tắm cố giải quyết mọi chuyện cho thật nhanh, mà tính tôi xưa nay vẫn thế, tôi không để ý nhiều vào sắc đẹp của mình, ai cũng bảo tôi xinh sắn, tôi có nụ cười của mẹ, cái tính ương bướng của cha, soi khuôn mặt nhiều đêm không ngủ có lẽ mắt tôi không được trong lắm, cũng phải tôi đang tàn phá sức khỏe của mình mà
Ngồi trên xe đến nhà Thái, do quá mệt nên Hương thiếp đi lúc nào không biết, đến nơi bà Thu nhìn thấy con gái nuôi của mình đang ngủ say xưa như vậy thì mỉm cười lắc đầu cònThái thì nói:
_ Đấy dì thấy chưa, nó suốt ngày ở bệnh viện bây giờ dẫn nó đi chơi thì nó lại lăn ra ngủ, bó tay với nó.
Anh lắc đầu nhưng nhìn cô bé ngủ dễ thương quá, mà trong mơ nó thấy gì mà nhoẻn miệng cười thế nhỉ, anh bật cười thích thú, thôi đành bế nó lên phòng anh vậy chứ bây giờ nó đang ngủ ngon mà đánh thức nó dậy thì anh thấy tội nó quá. Hôm nay anh mời dì và nhỏ Hương tới là muốn giới thiệu bạn anh mới lên đây, nó mới mở một công ty sản xuất trà, nên anh cho nó ở nhờ nhà mình, dù gì anh chỉ có một mình, bố mẹ anh đều sống ở nước ngoài cả nên nhà cũng vắng, thế mà nhỏ Hương lại lăn ra ngủ, thì anh biết ăn nói thế nào với thằng bạn đây, thế nào nó cũng cười anh thối mũi, cái con nhỏ Hương này lúc ngủ thì không ngủ lại ngủ đúng vào lúc này có chết anh không chứ.
_ Cái con bé Hương này, dì đã bảo nó là phải chú ý sức khỏe, con thấy đấy bây giờ nó ngủ y như heo.
_ Thôi để cho nó ngủ dì ạ, nó cũng mệt lắm rồi, để con bế nó lên phòng rồi dì cháu mình nói chuyện, tiện thể con cũng muốn giới thiệu bạn con cho dì biết.
_Vậy thì phiền con, dì đến khổ vì lo cho nó mất.
Thế là Thái bế Hương lên phòng, anh tự hỏi là thằng Phong bạn anh nó dậy chưa, nó mới lên tối hôm qua, chắc là giờ này nó còn đang ngủ, nhưng ngoài dự đoán của anh, anh thấy Phong đang đọc báo trong phòng khách.
_ Phong mày dậy rồi à, đây là dì của tao.
Phong đứng lên bước lại gần
_ Chào dì, cháu là Phong bạn của Thái.
_ Chào cháu.
Phong nhìn người con gái đang ngủ trong tay Thái, anh thắc mắc muốn hỏi, như hiểu được ý nghĩ của thằng bạn, Thái cười bảo:
_ Đây là Hương, em gái nuôi của tao.
Phong nhìn kỹ người con gái đang ngủ trong lòng Thái, trong mắt anh có một cái gì đó khác lạ, mặt anh thay đổi màu liên tục, không ai để ý đến điều này, vì nó xảy ra rất nhanh, anh thẫn thờ nhìn Thái bế Hương lên phòng mà không hay bà Thu đang nhìn mình.
Cháu mở công ty sản xuất trà à? Bà Thu nhìn Phong hỏi.
_Vâng, công ty cháu mới khai được mấy tháng nay, nhưng mà do bận việc nên hôm qua cháu mới lên đây được.
_ Cháu thấy thành phố này thế nào?
_Cháu rất thích thành phố này, thỉnh thoảng cháu cũng cùng bạn bè tới đây để du lịch, bây giờ thì chắc là cháu sẽ phải ở đây lâu.
Bà Thu nhìn anh cười, bà quan sát anh, bà thấy anh là một con người trầm tĩnh, với một nét đẹp lạnh lùng đầy nam tính, bà nghĩ chắc anh đã làm tan nát trái tim của rất nhiều cô gái.
_ Hương là con gái của bác ạ? Giọng anh vang lên cắt đứt suy nghĩ của bà Thu.
_ Không, nó chỉ là con gái nuôi của bác thôi.
_ Vậy là cô ấy sống với bác.
_ Ừ, nhà của hai mẹ con bác cách đây cũng không xa, khi nào rảnh thì mời cháu đến chơi.
_ Vâng, cháu sẽ đến khi nào có dịp.
Trong đầu Phong đang đeo một ý nghĩ gì, chính anh cũng không biết, anh không thể nào tin được là gặp được Hương trong hoàn cảnh này, vì anh đã cất công đi tìm cô một năm nay, thế mà lại tìm thấy Hương khi anh nghĩ là có thể suốt đời anh không gặp lại cô được.
Một lúc sau Thái xuống, anh cười nhìn hai người:
_Thế nào, dì đã nói chuyện với Phong chưa?
_ Tao và dì Thu đã nói chuyện rồi, Hương vẫn đang ngủ à?
_ Ừ, nó ngủ ngon quá, di chuyển như thế mà nó không biết gì, tao nghĩ có ai mang bán nó, nó cũng không biết gì đâu.
_ Nó làm như điên ấy, không chú ý giữ gìn sức khỏe gì cả, nhìn sấp này nó xanh sao quá, dì nghĩ phải ép nó đi du lịch ở đâu đó cho khuây khỏa, nếu không con bé sẽ ngã ngục mất.
_ Dì nói phải đấy, Thái nói, để cháu xem có chỗ nào thú vị thì mua vé cho nó đi.
_ Nếu thế thì dì nhờ cháu, chỉ nghĩ đến con bé thôi là dì lại điên cả đầu.
Phong ngồi nghe hai người nói chuyện với nhau, anh cảm thấy Hương thật may mắn vì được hai người yêu thương chăm sóc cho mình, anh mừng cho cô.
_ Cháu đã đặt nhà hàng rồi, lúc nữa chờ Hương dậy, bốn người chúng ta đi ăn.
_ Kiểu này thì chỉ ba người chúng ta đi thôi, cứ để cho cái Hương nó ngủ, chắc là nó không thể thức dậy vào lúc này đâu.
_ Đành vậy chứ biết làm sao bây giờ.
_ Cháu xin lỗi nhưng mà cháu không muốn ăn gì vào lúc này, thôi thì hai dì cháu đi vậy.
_ Mày sao vậy Phong, đi ăn với tao đi, mày ở nhà làm gì, bàn tiệc cũng đã đặt rồi.
Từ chối mãi không được anh đành phải đi, mặc dù anh không có lòng dạ nào mà nghĩ đến truyện ăn uống.
Ba người bàn luận với nhau xong, rồi cùng nhau đi, chỉ còn mình Hương ngủ trong phòng, cô say xưa ngủ nên không biết gì cả, cô không biết rằng tai họa thật sự đang chờ cô.
ngủ một giấc dài, khi tôi tỉnh dậy thì đã là 11 giờ trưa, vươn vai, tôi mắt nhắm mắt mở bước vào phòng tắm mà không biết mình đang ở nhà anh Thái, nên đầu tôi bị va vào tường.
_ Á, lấy tay xoa xoa trán, bây giờ tôi mới quan sát kỹ căn phòng, tôi giật mình nhìn xung quanh, rút cục tôi đang ở đâu đây, tôi nhớ là hôm qua anh Thái đón tôi và mẹ nuôi tới nhà anh chơi, vậy chắc đây là phòng của anh Thái rồi. Xoay theo hướng ngược lại tôi mới tìm được phòng vệ sinh, hic nhà anh này thiết kế lạ quá, giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng, tôi nhớ hôm nay tôi có việc cần làm, ngước nhìn đồng hồ, ôi muộn quá rồi, tôi phải khởi hành ngay mới kịp, đóng cửa phòng lại, tôi bước xuống phòng khách, định gặp anh Thái để cảm ơn anh và xin phép về nhà mình nhưng người mà tôi gặp không phải là anh Thái mà là một người đàn ông lạ đang đứng nhìn tôi.
_ Cô dậy rồi à?
_ Vâng.
Mặc dù trả lời nhưng tôi không hiểu anh ta là ai, mà sao anh ta lại ở trong căn nhà này, chắc anh ta là bạn của anh Thái.
_ Cô ngủ ngon chứ?