XtGem Forum catalog
Trang chủ
Chào mừng các bạn đến với câu lạc bộ vui vẻ
CF

Hic, anh ta hỏi gì mà lắm thế, tất nhiên là ngủ ngon rồi.
_ Vâng, chào anh.
Đang định bước ra cửa thì anh ta bảo:
_ Cô không định ăn cơm hay sao, ngồi xuống đi, ăn xong tôi đưa cô về.
_ Không cần đâu, và tôi cũng không đói.
Mỉm cười chào anh ta, tôi xăm xăm bước ra cửa, nhưng anh ta đã chặn mất.
_ Tôi bảo cô ăn xong, tôi đưa cô về, cô không nghe hả.
Nghe cái giọng này tôi giật mình, sao quen thế, cái giọng rất giống ông chồng của tôi, ngước mặt lên nhìn anh ta, tôi phải cụp ngay xuống, và không hiểu vì sao tôi lại ngoan ngoãn ngồi xuống cố nuốt bát cơm mà anh ta bảo.
Trên đường về, hai chúng tôi đều im lặng, tôi chỉ đường cho anh ta về nhà mình, sau khi xuống xe tôi cảm ơn anh ta, anh ta không nói gì mà quay xe đi.
Từ lúc gặp hắn, tôi đã cảm thấy ớn lạnh trong lòng, tại sao chứ, nhớ lại lúc nhìn vào mắt hắn, sao ánh mắt mà tôi đã trông thấy ở đâu rồi nhỉ, tôi không thể nào dứt ra được, tôi bước vào nhà một cách vô thức đến khi mẹ nuôi tôi hỏi, tôi mới giật mình tỉnh lại:
_ Hương, về rồi hả con?
_ Vâng, mẹ đang làm gì đấy.
_ À, mẹ đang chuẩn bị vài thứ cho con.
_ Chuẩn bị cho con, mà chuẩn bị gì?
_ Quần áo, vài thứ linh tinh mà con cần khi đi du lịch.
_ Sao đi du lịch, con còn nhiều việc lắm, làm sao mà con đi được.
_ Con không đi cũng không được vì mẹ và anh Thái đã đặt tua cho con rồi.
_ Nhưng mà mẹ…
_ Không nhưng nhạy gì hết, con nghỉ ngơi đi, mai hai mẹ con ta đi.
Không dám cãi bà nửa lời, tôi bước lên phòng mình, dù gì cũng đã lâu tôi không có thời gian chăm sóc cho mình, nay nên tranh thủ cơ hội này dành thời gian bên mẹ nhiều hơn, thôi chết tôi quên rồi, chẳng phải tôi hứa chiều nay đến xem chị Mai diễn hay sao. Thay quần áo, tôi bảo mẹ :
_ Mẹ, hôm nay con xin phép về khuya nhé!
_ Hả, ừ được, bà nhìn tôi mỉm cười, chắc là con hẹn hò hả?
_ Không, tôi mỉm cười đáp lại, con đi xem chị Mai diễn.
_ Chị Mai là ai?
_ Dạ là một trong những bệnh nhân của con.
Bà thở dài bảo:
_ Thế mà mẹ cứ tưởng.
Vẫy tay chào mẹ, tôi bước ra cổng, mình ghét mặc váy tôi nghĩ nhưng mà hôm nay là ngày đặc biệt nên mình mới mặc nó, cái váy này mẹ đã mua cho tôi từ lâu rồi, nhưng không bao giờ tôi đụng tới, tôi chỉ thích mặc quần Jean với áo phông mà thôi vì với tôi nó rất tiện lợi vừa gọn gàng lại vừa năng động, nhìn tôi ăn mặc suốt như vậy mẹ chỉ còn biết lắc đầu thở dài, bà bắt tôi chưng diện bằng cách mua cho tôi nhiều váy áo, nhưng mà tôi không bao giờ để ý tới, nay mặc bộ váy này tôi thấy ngượng ngùng thế nào ấy, chỉ có mẹ tôi là hài lòng, bà gật gù bảo:
_ Trông con gái mẹ hôm nay xinh nghê, thế nào cũng có nhiều anh để ý.
_ Vâng, con cũng mong thế.
Phần 3 :
Bắt một chiếc tắc xi tôi đến nhà hát đúng giờ, không ngờ người ta tới đông quá, tôi quen chị khi chị đến khám tại bệnh viện và chị là bệnh nhân của tôi, mối quan hệ giữa chị và tôi rất tốt, chị là một diễn viên kịch nên đã gửi vé mời tôi tới xem, tôi còn đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì một người cầm tay lôi tôi lại
Tôi chưa kịp nhìn thấy ai vì sân khấu hơn tối, thì đã bị lôi đến một chỗ ngồi cách sàn diễn không xa, tôi muốn giằng tay ra nhưng mà anh ta khỏe quá tôi không sao giằng được, bực mình quá tôi hét lên:
_ Buông tôi ra, anh làm gì thế?
_ …………….
Anh ta không trả lời tôi, mà tiếp tục kéo tôi như vậy, khổ quá không tài nào gỡ tay nổi, đến khi anh ta đẩy tôi vào một chỗ ngồi cạnh anh ta thì anh ta mới quay sang nhìn tôi hỏi:
_ Cô có sao không?
Hic, anh ta lôi tôi như thế mà bảo là tôi có sao không được à, tôi định quay sang mắng cho anh ta một trận thì tôi kinh ngạc nhận ra anh ta là anh chàng lạ mặt trong nhà anh Thái, kẻ mà tôi không muốn gặp mặt nhất vào lúc này, ôi thế là tiêu mất cảm hứng xem kịch của tôi, mà bỏ về lúc này có sao không nhỉ?
_ Cô sao vậy, sao không trả lời tôi?
_ Tôi không sao, cám ơn anh. Tôi bực mình cảm ơn hắn, nhưng mà nghe giọng của tôi thì có cái gì đó không thân thiện cho lắm.
_ Nghe giọng của cô thì hình như tức giận lắm thì phải, hắn quay sang tôi nhìn, còn nhếch mép nữa chứ.
Tôi sợ nhất là ánh mắt của hắn nhìn tôi, bối rối hai tay của tôi nắm chặt vào nhau, mà hắn có nhận ra sự sợ hãi của tôi không nhỉ. Tôi hy vọng là không, tôi phải tìm cách thoát khỏi tình trạng này càng nhanh càng tốt, nếu không thì tôi sẽ chết sớm vì đau tim mất, mà tại sao anh ta lại tới đây chứ, ôi cái thành phố này nhỏ bé thật, tôi nghĩ thay vì ngồi đây tôi sẽ đi dạo bờ hồ rồi về còn tốt hơn, nhưng mà nếu về sớm thì bó hoa tôi mua tặng chị Mai thì làm thế nào, à phải rồi tôi sẽ nhờ người gửi dùm cho chị, vậy là song, yên chí với những gì mà mình nghĩ tôi mỉm cười một mình. Chắc là thấy tôi giống như con điên anh ta quay sang hỏi:
_ Cô định tính làm gì hay sao, mà ngồi cười như thế?
_ Không có gì, mà anh quan tâm làm gì chứ. Bực mình quá đi mất, thế là toi một ngày nghỉ của tôi, người muốn gặp thì không được gặp tự dưng lại gặp kẻ hắc ám như anh ta, người gì mà mới lần gặp đầu tiên đã quát người ta như thế chứ, không biết anh ta nghĩ tôi là cấp dưới của anh ta hay sao, ôi đau đầu quá, khổ thật cơn đau đầu lại bắt đầu hành hạ tôi.
_ Cô có sao không, để tôi đi mua thuốc cho cô.
_ Dạ, không cần đâu, chỉ tại tôi thiếu ngủ và hơi mệt một chút.
_ Cô cứ ngồi đấy đi, đợi tôi đi mua thuốc cho cô.
_ Không cần đâu.
_ Tôi đã bảo cô ngồi thì cô ngồi đi, mà đừng có nghĩ đến chuyện đi đâu, nếu cô mà trốn về mai tôi sẽ đến nhà tìm cô, mà cô biết tôi sẽ làm gì cô rồi chứ.
_ Vâng.
Hắn bỏ đi, mà tại sao tôi lại ngoan ngoãn nghe lời hắn thế nhỉ, tôi cũng không hiểu nổi mình nữa, mới tính trốn ra bờ hồ đi dạo rồi về, kiểu này thì đành ngồi đây đợi thôi, ánh đèn sân khấu đã tắt, vở kịch bắt đầu diễn, tôi không chú ý xem vỡ diễn mấy, vì lúc này tôi đang mải nghĩ đến chuyện khác, thì có tiếng người gọi nhỏ:
_ Hương, em đi xem kịch một mình à?
Tôi ngước nhìn lên thì ra là anh Tuấn, thế mà tôi quên mất, anh cũng được chị Mai gởi vé như tôi, mà hình như có cả cô Hồng, bác Hùng và mấy người nữa, tôi mỉm cười nhìn họ và gật đầu chào:
_ Vâng, mọi người cũng đi xem kịch ạ.
_ Ừ, mà cái con bé này, đi thì phải rủ mọi người chứ, lại lén đi xem một mình, có phải đi cùng anh nào rồi phải không. Tiếng cô Hồng tra vấn tôi.
_ Dạ, em đi một mình thôi, em cứ nghĩ mọi người không đi chứ, ngày lễ thì phải ở bên gia đình mà.
_ Thế là may đấy Tuấn ạ, nó mà đi với ai khác thì anh chàng này chắc sẽ phát ghen lên đấy. Họ quay sang trêu Tuấn làm cho anh đỏ mặt, chắc là anh hơi ngượng nên mỉm cười chữa thẹn, rõ khổ cho tôi, tự dưng làm trò đùa cho mọi người. Không biết vô tình hay cố ý mà họ đẩy Tuấn ngồi cạnh tôi, anh nhìn tôi hỏi:
_ Được nghỉ mấy ngày, Hương có định đi đâu không?
_ Dạ, mẹ và em định đi du lịch anh ạ.
_ Thế hả?
Nghe giọng anh có vẻ hơi buồn, tôi không dám nhìn anh nữa, tôi hiểu tình cảm của anh giành cho tôi, nhưng mà tôi không thể đáp lại được, tôi chỉ coi anh như anh trai của mình mà thôi, tôi mong anh sẽ gặp được một người con gái yêu anh, cầu mong cho anh hạnh phúc.
Chìa gói thuốc trước mặt và một chai nước, anh ta bảo tôi:
_ Thuốc đây, cô uống đi.
Không chỉ mình tôi quay lại nhìn anh ta, anh Tuấn, cô Hồng và bác Hùng cũng nhìn anh ta nữa, hình như họ đang thắc mắc anh ta là ai thì phải.
_ Cám ơn anh, tôi cầm lấy gói thuốc và chai nước, tôi nghĩ sao tôi lại rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thế này chứ.
_ Ai đấy? Anh Tuấn hỏi, hình như anh không được vui.
_ Dạ, đây là anh Phong bạn của anh Thái nhà em, anh ấy mới đến thành phố hôm qua.
_ Vậy là hai người đi xem kịch cùng nhau à? Cô Hồng hỏi.
_ Dạ, không em chỉ tình cờ gặp anh ấy ở đây thôi. Sao họ hỏi tôi như hỏi cung vậy nhỉ, tôi không muốn tình huống này một chút nào, phải tìm cách thoát ra mấy được, à phải rồi tôi sẽ nhờ mẹ tôi giúp chỉ cần gọi điện thoại về nhà là xong.
_ Đây là anh Tuấn, bạn đồng nghiệp của em.
_ Chào anh.
_Chào anh.
_ Đây là bác Hùng, cũng làm việc trong bệnh viện với em.
_Chào bác.
_ Chào cậu.
_ Còn đây là cô Hồng, trưởng khoa của em.
_ Chào chị.
_ Ừm, chào cậu.
Sau khi giới thiệu xong, thì mọi người quay lên xem tiếp vở kịch, tôi lúc này không còn tâm trí đâu mà xem nữa, nên lấy cớ phải vào phòng vệ sinh, tôi bước ra khỏi rạp, đi chơi với chiếc váy này thật khó chịu tôi nghĩ, mình phải vào phòng vệ sinh thay ra, à mà quốc bộ đêm thì sao nhỉ, nghĩ vậy tôi liền tìm một phòng vệ sinh còn trống, thay song tôi thở phào nhẹ nhõm, nào quốc bộ thôi, hôm nay tôi phải “đi hoang” một bữa.
Gọi điện xin lỗi họ vì có việc gấp, tôi một mình đi dạo quanh bờ hồ, trời đêm lạnh thật, rụt cổ lại tôi quàng chiếc khăn ấm mà mẹ mua cho tôi, tôi thích cái không khí này, nhìn từng cặp đi ngược chiều lại với tôi họ đang tay trong tay, ríu rít nói cười, tôi ghen tị với họ, tôi cũng muốn có một cuộc sống bình thường được cùng người yêu đi dạo trong ánh đèn đêm, trong không khí lễ hội, nhưng ước mơ mãi chỉ là ước mơ thôi, tôi phải đóng cửa lòng mình lại, tôi không dám mở nó ra vì tôi sợ mình lại đau một lần nữa.
_ Cô bảo có việc bận mà trốn ra đây đi dạo một mình hả?
Có tiếng ai đó cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Quay ra nhìn thì ra là tên hắc ám, mà sao hắn lại ở đây, không phải là hắn đang xem kịch hay sao? Hắn đi song song cạnh tôi, tôi nhìn hắn hỏi:
_ Không phải anh đang xem kịch hay sao?
_ Tôi thấy cô đi nên đi theo xem cô đang làm gì, mà thú vị thật cô cũng là người biết nói dối đấy, hắn đưa ánh mắt tinh quái nhìn tôi từ đầu đến chân.
Sao hắn cứ quấy rầy tôi mãi thế, từ lúc hắn xuất hiện đến giờ không lúc nào tâm trí tôi được yên cả, cái không gian mà tôi cố tạo dựng bao lâu nay đã không còn yên tĩnh nữa rồi.
_ Đó là việc của tôi. Tôi cố bước nhanh thoát khỏi hắn, nhưng vô ích, đi được một hồi tôi phải chịu thua đi chậm lại cũng không song mà đi nhanh cũng không thoát, thôi thì về, nhìn thấy một chiếc taxi tôi vội vẫy lại, đang định leo lên thì hắn nắm tay tôi lôi lại, hắn bảo tài xế:
_ Xin lỗi anh, tôi sẽ đưa cô này về.
_ Các người rảnh nhỉ. Anh ta tức giận lái xe đi, còn tôi cố với theo:
_ Này anh, chờ tôi đã.
_ Anh làm cái gì thế, anh có biết là khó lắm mới đón được một chuyến không, tôi tức quá không dằn được nên quát lên.
_ Xe tôi đậu cũng không xa ở đây, để tôi đưa cô về.
_ Không cần, tôi tự đón xe được.
_ Nếu thế thì không có chiếc xe nào dám đón cô đâu.

Hắn nói đúng, nếu tôi mà thi gan với hắn thì có đến sáng hắn cũng sẽ phá tôi, mà nhà tôi thì cách đây xa quá đi bộ thì không thể, mà trời cũng đã khuya rồi, ôi cuộc đời tôi sao lại gặp một người như hắn chứ, không có ai cho hắn trút giận hay sao mà hắn lại tìm một con bé như tôi, không còn cách nào khác, tôi đành leo lên xe hắn, hắn nhìn tôi bảo:
_ Thắt dây an toàn vào, và phóng xe đi.
Thui khỏi cần giải thích… đọc rùi tớ sẽ hiểu thui… tác giả cố gắng post đều nha… mình thấy mấy fic chỉ post đều đặn trong thời gian đầu thôi… Chán lắm
Ngồi trên xe tôi im lặng không thèm nhìn hắn, ai bảo hắn cứ trêu tức tôi làm gì, mà tôi đâu có quen thân gì hắn chỉ mới gặp nhau có hai lần thôi, nhưng hắn đã mang lại cho tôi một ấn tượng mạnh mẽ, tôi nghĩ trên đời này ngoài ông chồng của tôi và hắn ra thì không có người thứ ba.
Vớ lấy chiếc áo khoác hắn quẳng lại chỗ tôi và bảo:
_ Cô khoác vào đi, cô không biết là trời lạnh lắm hay sao mà ăn mặc phong phanh như thế.
Tôi đẩy trả áo cho hắn.
_ Tôi không rét, bây giờ tôi đang rất nóng.
_ Cô nóng trong hay nóng ngoài, thôi mặc vào đi, cô không biết là mặt cô lúc này khó coi thế nào đâu, đã rét thâm tím lại rồi mà còn làm bộ là sao.
Mặc tôi có đồng ý hay không hắn nhoài người sang, lấy áo đắp vào nguời cho tôi, chiếc xe loạng choạng như xắp đâm vào vỉa hè, hoảng quá tôi hét lên:
_ Anh lo mà lái xe đi, anh muốn chết thì chết một mình đi sao còn kéo theo tôi làm gì ?
_ Tất cả là tại cô, bảo mặc áo vào thì mặc đi còn kêu ca cái gì nữa.
_ Được rồi tôi mặc được chưa.
_ Thế thì tốt.
Tôi muốn cho hắn ăn vài quả đấm, hắn đã làm cho tim tôi sắp rớt ra ngoài rồi, hôm nay tôi mới được nếm trải cái cảm giác nóng lạnh là như thế nào, nghĩ lại một năm bình yên của mình, tôi muốn quay lại cuộc sống cũ, tôi nhìn hắn như thầm bảo “anh có hiểu không hả”.
_ Bộ mặt tôi dính gì hay sao mà cô nhìn tôi ghê thế.
_ Mặt anh dính gì kệ anh, mà ai bảo là tôi đang nhìn anh.
_ Vậy hả, cho tôi xin lỗi, hắn lắc đầu quay sang nhìn tôi hắn lẩm bẩm:
_ Cứ tưởng là sau một năm mới gặp, cô ta đã thay đổi, nào ngờ vẫn ương bướng như xưa.
_ Anh bảo sao, bộ anh đã từng biết tôi hả?
_ Không, hắn vội đáp nhưng hình như giọng nói không được tự nhiên lắm, tôi thắc mắc muốn biết là tôi quen biết hắn trong trường hợp nào, ngoài cái cảm giác quen thuộc ra, tôi không nghĩ là mình đã từng gặp qua anh ta, trong số bạn bè tôi thì không có ai giống hắn cả.
Vậy thì chắc là tôi nghe nhầm thôi.
_ Xuống xe, đến nhà của cô rồi.
Vứt trả hắn cái áo khoác, tôi mở cửa xe, không quên đóng xầm cửa lại để cho hắn biết là tôi đang tức giận như thế nào.
_ Cảm ơn anh và hy vọng không bao giờ chúng ta gặp lại nhau.
Tôi định bước đi thì hắn nắm tay tôi lôi lại, hắn nhếch mép cười rồi bảo tôi.
_ Cô thú vị lắm nhưng mà nếu muốn tránh tôi thì trừ phi cô lại đi trốn, nhưng mà lần này thì cô không thoát được đâu.
Đẩy tôi sang một bên hắn lái xe đi, không quên xì khói làm cho tôi phải ho sặc sụa.
_ Đồ chết bầm, tôi nguyền rủa hắn, cầu cho anh thủng lốp xe, tôi lầm bầm xoa xoa cánh tay vừa bị hắn nắm, đau quá hắn có biết đối sử với phụ nữ hay không ? mà hắn bảo “cô lại đi trốn” là sao, hôm nay hắn đã nói hai câu này rồi, không biết là hắn có chuyện gì dấu mình nhỉ, chắc là phải có chuyện gì đó đã xảy ra nên chỉ gặp nhau có hai lần mà hắn đã hành mình như thế này rồi.
Mở khóa cổng để vào nhà, tôi nghĩ chắc mà mẹ nuôi tôi đang ngon giấc, cũng đã khuya quá rồi còn gì, tôi cũng phải lên phòng đánh một giấc đây, lấy tay che miệng tôi ngáp một cái dài, nghĩ đến chiếc nệm êm trong phòng mình, tôi mỉm cười.
Tay mâm mê cốc trà, đêm nay Phong không ngủ được, anh vừa gọi điện cho ông Tài:
_ A lô, con chào bố.
_ Ừ, chào con, tình hình thế nào, con có khỏe không?
_ Dạ có, con khỏe, thế còn bố và mọi người ở nhà sao rồi?
_ Bố và mọi người vẫn bình thường, mà công việc đã ổn định chưa?
_ Công việc đang tiến triển tốt, công ty đang bắt đầu xây dựng một thương hiệu mới, con hy vọng là lần này sẽ thành công. Khi nói về công việc anh luôn có hứng thú, nhưng điểm quan trọng nhất là anh có nên nói cho bố mình biết, anh đã tìm thấy Hương rồi không, ngập ngừng mãi anh nghĩ ” Bố chắc sẽ rất vui khi biết điều này”
_ Bố ạ, con có điều này cần nói, con đã tìm thấy Hương rồi.
_ Thế hả, mà ở đâu, nó sống tốt chứ?
Anh bật cười trả lời ông
_ Cô ấy bây giờ là em nuôi của thằng bạn con, con mới gặp hôm qua, bố yên tâm cô ta cũng chẳng thay đổi gì nhiều, nghĩ lại cuộc nói chuyện lúc tối khi anh đưa cô về, anh lắc đầu.

Trang 8
Liên Hệ Admin
» ĐT: 01666918587
» Email: NguyenKhanhsl1997@gmail.com
» FaceBook: 
Nguyễn Khánh 
© 2012 Tạo lập bởi Nguyễn Khánh™
Tags: http://clubfunnysl.wap.sh/trang7nuocmatsaobaccuc
SEO : Bạn đến từ :
U-ON
C-STAT