Gánh hát Trăng Non vừa dọn đến rạp thì trời đổ cơn mưa lớn chưa từng
thấy ở xứ Ngã Năm này. Ông bầu Ngọc là người rầu thúi ruột, nhìn mưa rơi
như trút nước bên ngoài, lòng ông tê tái, thở dài:
- Cái kiểu này thì... húp cháo nữa rồi!
Những nhân viên trong đoàn cũng cùng tâm trạng, họ bồn chồn hỏi nhau:
- Chiều nay lấy gì nấu ăn đây?
Nghe họ nhắc, bầu Ngọc chợt nhớ là gạo nấu ăn tập thể đã hết.
Tiền chợ cũng đã cạn từ chiều hôm qua, theo dự tính thì ngay sáng nay
khi gánh dọn đến thì sẽ cho bán vé ngay, lấy tiền đó để đi chợ. Mà như
thế này thì...
Tuy nhiên, với kinh nghiệm hơn mười năm đi hát, ông bầu vẫn lên tiếng an ủi anh em:
- Mưa lớn thế này thì sẽ mau tạnh. Chúng ta cứ chuẩn bị dượt
lại tuồng, còn bộ phận quảng cáo thì chuẩn bị để khi trời ngớt mưa thì
đánh trống, phát loa ngay, để khán giả biết. Nhớ nhấn mạnh là đợt này
chúng ta có tuồng mới, lại có thêm đào kép ở gánh lớn chuyển về. Tôi
biết khán giả xứ này nhiệt tình lắm, mà mùa vụ này họ lại mới vừa trúng
lớn nữa.
Anh em trong đoàn ai cũng hy vọng lời động viên đó là sự thật,
nên cùng lao vào công việc chuẩn bị. Một nhạc công lớn tuổi bảo cô
đào mới Phi Phụng:
- Người ta nói tổ thường đãi người mới, vậy Phi Phụng hãy thắp
nhang vái tổ và cầu thổ địa, thổ thần ở đây, xin được phù hộ.
Phi Phụng nghe lời, thành kính cúng vái. Đến mười một giờ thì
mưa đột ngột ngừng, trong lúc mây đen còn đen bốn phía. Bầu Ngọc mừng
quá:
- Trời còn thương chúng ta mà!
Thế là các bộ phận trong đoàn phấn khởi lao vào công việc. Loa
lập tức phát vang, quảng cáo cho đoàn hát Trăng Non. Sắc mặt mọi
người trong đoàn đều rạng rỡ. Cô đào Phi Phụng nghĩ là tổ đãi mình
thật, nên chấp tay thầm khấn và cám ơn người khuất mày khuất mặt và
sau đó cô tìm bầu gánh nói lời cám ơn ông đã ưu ái dành cho cô vai
diễn lần này, để cô có dịp ra mắt bà con nơi chôn nhau cắt rốn. Bởi
quê hương của Phi Phụng chính là vùng Ngã Năm này.
Ngay lúc ấy, chợt từ phòng thay quần áo của các nữ diễn viên
có tiếng ngã đổ rất lớn. Ai nấy hoảng hốt chạy vào thì trong phòng
không có ai, cũng chẳng có gì ngã đổ, mà chỉ có một dòng chữ bằng sơn
đỏ của ai đó mới viết trên nắp rương quần áo của Phi Phụng. Người ta
đọc được dòng chữ một cách dễ dàng: CẢNH CÁO CON PHI PHỤNG, NẾU MÀY
LÉNG PHÉNG VỚI THẰNG BẦU GÁNH THÌ COI CHỪNG HỘC MÁU NGAY!
Mọi người nghi ngờ, đưa mắt nhìn nhau. Còn bầu Ngọc thì lên tiếng như vừa đính chánh, vừa dò xem ai là người viết:
- Chuyện bậy bạ như vầy mà cũng nói được hả? Ai là người mới viết những chữ này?
Cô đào già Ngọc Nga là người lớn tuổi nhất trong giàn đào, cũng là người được nể trọng trong đoàn quả quyết:
- Trong đoàn không ai có ý nghĩ bậy bạ này. Mà nhìn tuồng chữ
cũng như màu son để viết, thì dứt khoát trong gánh mình không ai là
tác giả. Mấy người xem, chữ viết rất đẹp, lại viết bằng thứ sơn mà
trong đoàn mình làm gì có!
Có ai đó nói khẽ:
- Coi mấy ông thợ vẽ quảng cáo coi...
Nhưng cô đào Ngọc Nga cũng bác ngay:
- Mấy ông thợ vẽ trong đoàn vẽ bằng màu bột pha nước đã bôi
xóa, còn đây là sơn dầu, mà chữ con gái, còn đám thợ vẽ của mình toàn là
nam...
Phi Phụng vì mắc cỡ nên ôm mặt khóc nức nở, làm cho bầu Ngọc cũng áy náy:
- Ai mà ác nhơn như vậy có phải là giết con nhỏ không. Tui coi Phi Phụng như em cháu, ai đi làm chuyện bất nhơn đó…
Thật ra mọi người trong đoàn đều có chung ý nghĩ là bầu gánh
và Phi Phụng chưa hề có gì với nhau. Nhưng chuyện đời mà…
Buổi hát may mắn được diễn ra suôn sẻ. Nhờ trời hết mưa sớm và
cũng nhờ khán giả tò mò kéo tới ủng hộ giàn đào kép mới, cho nên mới
sáu giờ chiều thì vé đã bán được trên phân nửa rạp. Như vậy là thành
công rồi!
Bầu Ngọc phấn khởi quá tuyên bố:
- Nếu đêm mai cũng được như vầy tui sẽ thưởng cho mỗi người một ngày lương!
Buổi diễn còn nửa giờ nữa sẽ bắt đầu. Bộ phận lo kê ghế trong
rạp khi bật đèn để chuẩn bị thì tá hỏa lên khi thấy tất cả các dãy ghế
đều lật nghiêng, ngã ngửa, nhiều cái chồng lên nhau như sau một trận
động đất!
Chỉ có ba người trong bộ phận này, nên nhìn cảnh tượng đó họ chỉ biết dậm chân kêu trời:
- Chết rồi, làm sao dọn cho kịp giờ diễn.
Bầu Ngọc nghe báo cũng bước ra xem, ông tái mặt:
- Ai làm chuyện này vậy? Chắc chắn có kẻ muốn phá chúng ta.
Nhưng soát qua một lượt, chẳng có ai khả nghi, nên ông bầu chỉ
còn biết hô hào mọi người trong đoàn, chỉ trừ đào kép đang hóa trang
chuẩn bị ra diễn, còn tất cả đều phải tiếp tay nhau, cùng xếp lại
băng, ghế. Cho đến sát giờ diễn thì công việc cũng tạm xong. Tuy
nhiên, khi xướng ngôn viên vừa giới thiệu xong nội dung buổi diễn và
cám ơn khán giả, thì một tin sét đánh lại tới: Đào chánh Phi Phụng tự
dưng lăn đùng ra, miệng trào máu tươi trông thật khủng khiếp!
Cũng may màn đầu chỉ là hoạt cảnh của các vai phụ và hài, nên
buổi hát cũng phải mở màn cho đúng giờ. Bầu Ngọc sốt vó, giục mọi
người:
- Mau tìm cách cứu tỉnh cô ta đi!
Nhưng thầy tuồng lắc đầu ngao ngán:
- Cổ ngất rồi thì còn cứu cái gì nữa phải đưa đi nhà thương ngay thôi!
Trong khi vài người cõng Phi Phụng ra ngoài đưa đi bệnh viện thì bầu Ngọc như ngồi trên lửa:
- Chết rồi, đâu có ai đóng thay Phi Phụng!
Chợt có cô đào phụ, tuổi cỡ Phi Phụng, lên tiếng:
- Để tui đóng thế cho!
Chính ông thầy tuồng cũng lắc đầu:
- Đây là vai chánh, mày thì chưa tập tuồng ngày nào thì diễn
làm sao được mà đòi thay với thế! Kiểu này phải ra cáo lỗi với khán giả
thôi ông bầu ơi!
Nhưng cô đào phụ Yến Oanh vẫn cương quyết:
- Tui nói đóng được thì cứ tin tui đi. Hãy lấy trang phục của đào chánh ra đây!
Nhìn sắc vóc của cô ta cũng không thua gì Phi Phụng, mà lại thấy cô ta nói cứng, nên bầu gánh đành phải gật đầu:
- Biết sao bây giờ…
Trong lúc ông thầy tuồng đứng ngồi không yên thì cô đào phụ Yến Oanh chừng như không hề lo lắng, cô còn nhắc ông:
- Tới đoạn người con gái trao quạt tặng người yêu ông nhớ lấy cây quạt thờ trên bàn thờ tổ đưa cho tôi nghe chưa!
Cái giọng ra lệnh đó ngay như ông bầu gánh còn không dám, chớ
đừng nói là cô ta, vậy mà xem ra ông thầy tuồng không có phản ứng gì,
lại còn giục mọi người đi lấy cây quạt. Đến lúc này thì ông bầu Ngọc
mới ngăn lại:
- Đó là vật thờ tổ, sao lấy được?
Vừa nghe vậy cô Yến Oanh đã quay lại cự liền:
- Tui nói được, ai dám cãi!
Lạ thường thay, sau câu nói đó thì cả bầu gánh cũng im re,
thậm chí không dám lắc đầu. Vừa lúc đó tới màn của vai chánh.
Yến Oanh tự tin bước ra sân khấu. Và trước sự ngạc nhiên của
cả đoàn đang núp trong cánh gà, cô ta bắt đầu bằng một lớp đối đáp với
nam chánh thật sôi nổi và trơn tru. Trơn tru đến nỗi ai nấy đều kinh
ngạc, tưởng chừng như đó là… đào chánh Phi Phụng!
Trong rạp từng tràng pháo tay nổi lên khi Yến Oanh bắt đầu vô
vọng cổ. Có thể nói về giọng ca thì cô này còn hay hơn cả Phi Phụng.
Bên cánh gà chính thầy tuồng cũng phải thốt lên:
- Trời đất ơi, nó ca còn ngọt hơn Phi Phụng và giống y như… Phượng Thúy ngày nào!
Vài người khác cũng thốt như vậy:
- Phượng Thúy!
Dưới hàng ghế khán giả, ngoài vỗ tay cuồng nhiệt, nhiều người còn la lớn:
- Cô Phượng Thúy tái sinh!