Trang chủ
Chào mừng các bạn đến với câu lạc bộ vui vẻ
CF

 Đã ba lần chuông điện thoại đổ vang trong đêm, cả ba lần Vọng đều bật dậy cầm ống nghe hỏi nhỏ nhẹ:
- Alô, ai ở đầu dây.
Nhưng cả ba lần bên kia đều im lặng. Nhưng ống nghe bên đó vẫn chưa chịu gác máy. Vọng dù rất kiên nhẫn, đến lần thứ tư thì anh phải gắt lên:
- Này, phép lịch sự tối thiểu của người gi là phải lên tiếng nhé! Mà bây giờ có biết là mấy giờ không?
Đặt ống nghe xuống lúc ấy Vọng mới nhìn đồng hồ tay hai giờ sáng. Anh lẩm bẩm:
- Kỳ cục!
Bấy giờ Vọng mới soát lại trí nhớ. Rõ ràng số điên thoại nhà riêng của anh hầu như không cho ai ngoài vài người bạn thân. Mà những người ấy thì họ đâu rảnh để gọi điện giờ này, mà gọi rồi không nói nữa… Chắc chắn là có sự nhầm lẫn nào đó... nhưng nếu có gọi nhầm số thì chỉ một hai lần thôi, chớ đâu đến lần thứ tư như vầy…
Re... eng... re... cưng!
Lần  thứ  năm  chuông  reo.  Vọng  định  không  nhấc  ống  nghe.  Nhưng chuông cứ reo liên tục không ngừng.
Quá bực, Vọng cầm ống nghe lên vừa quát: - Có điên không! Giờ này...
Nhưng anh khựng lại ngay, bởi bên kia đầu dây giọng của đứa em gái anh:
- Anh Hai, sao anh la em!
Vọng chưa hết bực:
- Mầy gọi hoài như vậy ai không bực!
- Ủa em mới gọi một lần mà! Có chuyện gấp em mới gọi chớ… Vọng ngạc nhiên:
- Chớ nãy giờ ai gọi?
- Em đâu biết.
Rồi cô nói nhanh:
- Má trở bệnh nặng, em vừa đưa vô bệnh viện, anh tới ngay! Vọng hốt hoảng:
- Sao không báo liền trước lúc chở má đi! Hằng giận dỗi:
- Mới gọi đã bị anh chửi rồi, gọi sớm hơn để bị anh...
Cô gác máy. Vọng chợt nhớ là mình chưa hỏi bệnh viện nào, nên gọi về nhà. Bên kia đầu dây chuông reo mà chẳng có ai trả lời. Có lẽ cả nhà đã vào bệnh viện hết. Bây giờ biết tìm ở đâu trong cả chục bệnh viện?
Còn đang lúng túng thì chuông điện thoại lại reo. Vọng mừng vì ngỡ là Hằng gọi lại, anh lên tiếng ngay:
- Má nằm ở đâu?
Bên kia đầu dây một giọng rất lạ cất lên: - Bệnh viện lần trước đã nằm!
- Biết rồi. Nhưng... cô là ai?
Máy cúp. Vọng suy nghĩ mãi mà vẫn không biết ai vừa trả lời thay cho Hằng. Cho đến khi vào tới bệnh viện, gặp Hằng ở cửa phòng, anh hỏi ngay:
- Hồi nãy ai thay em gọi điện về nhà chỉ bệnh viện má đang nằm vậy? Hằng ngơ ngác:
- Có ai đâu. Em vừa mới chợt nhớ là lúc nãy chưa chỉ cho anh, nên tính ra phòng trực gọi đây nè!
Vọng biết Hằng không phải là người thích đùa, anh vừa bước vào phòng bệnh vừa lẩm bẩm:
- Điên đầu thật!
Bà Muôn, mẹ của Vọng trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, nhưng vẫn nói được dù là không rõ ràng:
- Nó... cô ấy nói... đã báo tin rồi. Cô ấy đang chờ rước má đi... - Kìa, má. Má nói nhảm gì vậy? Con, Vọng đây!
Bà Muôn hầu như không nhận ra Vọng, bà vẫn liên tục lảm nhảm: - Cô đừng gấp… hãy chờ đó... chờ tôi với...
Nói dứt câu đó thì bà đi vào hôn mê như ban đầu. Hằng lo lắng:
- Suốt từ chiều đến giờ má cứ nói nhảm như vậy. Nhất là từ khi má nghe điện thoại của ai đó gọi.
Vọng không giữ được bình tĩnh:
- Điện thoại?
Có đến gần chục cú điện thoại gọi tới vào lúc đầu hôm. Lúc ấy em bận học bài nên để má nghe. Lúc nghe xong mấy lần đầu em hỏi ai gọi thì má tỏ ra bực dọc, càu nhàu. Mãi đến mấy lần sau thì bỗng nhiên má đổi thái độ, mặt biến sắc khi buông ống nghe xuống.
- Ai gọi đến vậy?
Hằng lắc đầu:
- Em hỏi nhưng má không nói. Rồi bỗng nhiên lúc đang ngồi ăn cơm thì má gục đầu lên bàn. Lúc ấy có chuông điện thoại reo. Em bận lo cho má nên không nghe, nên chẳng biết là ai đã gọi.
Vọng thất thần:
- Điều này không lẽ lại trùng hợp?
Thấy thái độ của anh, Hằng càng ngạc nhiên:
- Cái gì trùng hợp? Bộ anh cũng nghe điện thoại như vậy sao? Đó là ai?
Vọng không đáp. Anh thừ người một lúc lâu, quên cả mẹ đang co giật tay chân lúc ấy. Hằng gọi giật:
- Anh Vọng, coi mẹ bị sao kìa.
Vọng gọi y tá. Lát sau rất đông bác sĩ, y tá chạy vào.
Họ yêu cầu thân nhân ra hết. Hơn mười lăm phút sau một cô y tá bước ra thông báo:
- Bà cụ có triệu chứng liệt não, cần phải chuyển sang phòng phẫu thuật ngay.
Hằng cuống cuồng lên:
- Anh Hai, má có sao không?
Vọng trấn an em, nhưng thật ra trong lòng anh cũng đang rối như tơ vò.
Khi các cô y tá cho xe đẩy bà Muôn ra thì bà nhắm nghiền đôi mắt. Chẳng khác một người đã chết. Hằng bật khóc, Vọng phải giữ em gái lại, trong lúc người ta đẩy mẹ vào phòng phẫu thuật.
Một y tá đến bên Vọng:
Anh là con lớn của bà cụ phải không? Mời anh vào phòng trực để ký tờ cam kết phẫu thuật.
Vọng làm theo như người vô thức. Anh thẫn thờ khi bước ra, ngồi ở băng ghế đợi với Hằng. Bây giờ cơn sợ hãi bắt đầu trùm lên họ. Nếu lúc này có ai hỏi nguyên nhân bệnh của mẹ, cả hai anh em đều mù tịt.
Lúc ấy đã bốn giờ sáng...
Bỗng cánh cửa phòng mổ xịt mở, người ta đẩy chiếc xe chở bệnh nhân ra. Hằng nhìn thấy trước, cô lay Vọng:
- Sao… sao họ đẩy má trở ra kìa!
Vọng bật dậy, anh phải chạy tới gần để nhìn và… kêu lên: - Má!
Bà Muôn lúc ấy mở mắt, tỉnh táo như bình thường:
- Tao có bệnh hoạn gì đâu, sao tụi bây đưa tao vô đây chi vậy? Vị bác sĩ đứng tuổi đưa mắt nhìn Vọng:
- Bà cụ có bao giờ bị như vậy chưa?
- Bị thế nào bác sĩ?
- Vừa mê đã tỉnh như chẳng có chuyện gì xảy ra!
Hằng mừng quá, quên cả câu hỏi của bác sĩ, cô nhào tới ôm chầm lấy mẹ. Bà Muôn như để chứng minh lời nói của bác sĩ, đã ngồi bật dậy ngay trên chiếc giường đẩy.
Vọng kêu lên:
- Kìa, mẹ!
Vị bác sĩ lắc đầu nói:
- Hơn hai mươi năm làm nghề, tôi mới gặp đây là trường hợp đầu tiên! Nói xong ông bỏ đi về phòng trực. Vọng hỏi với theo:
- Má tôi có cần mổ nữa không, bác sĩ?
Bà Muôn trả lời bằng cách nhảy xuống khỏi xe đẩy. Bà giục: - Đi về chớ còn ở đó làm gì!
Hai cô y tá đẩy xe cũng lắc đầu nói:
- Bà cụ này thật lạ. Đang hôn mê sâu, mạch trụy đến đo không được, vậy mà vừa vào đến phòng mổ bà đã tỉnh lại và phản đối việc mổ mình!
Bà Muôn tự đi thẳng tới thang máy, khiến cho anh em Vọng phải chạy theo. Quên cả lấy hành lý trong phòng bệnh. Xuống tới dưới nhà, bà Muôn lại cằn nhằn:
- Mấy đứa bây quá hồ đồ, đưa tao vô đây làm chút nữa thì họ bổ sọ tao ra
rồi!
Bà đi nhanh ra cửa bệnh viện như sợ bị bắt lại. Vọng bảo Hằng: - Em trở lên lấy đồ rồi về sau. Anh đưa má về nhà.
Trong lúc ngồi trên xe taxi, bà Muôn bất ngờ hỏi:
- Nó gọi điện cho con chưa?
Vọng ngạc nhiên:
- Ai gọi?
Bà Muôn tỏ vẻ hằn học:
- Mầy học thói vô tình lúc nào vậy? Rồi bà bất thần bảo tài xế:
- Ngừng cho tôi xuống đây!
Vọng hốt hoảng:
- Chưa tới nhà mà má!
Nhưng bà vẫn cương quyết:
- Cho tôi xuống chỗ này, ngay ngã tư đó!
Mặc cho Vọng ngăn cản, bà Muôn vẫn mở cửa xe, rồi bằng động tác nhanh nhẹn như một người trẻ, bà bước nhanh lẫn vào dòng người trên vỉa hè.
Vọng phải dặn người tài xế:
- Anh làm ơn đợi ở đây!
Rồi lao theo hướng bà Muôn vừa đi. Nhưng chẳng còn thấy bóng dáng bà đâu nữa...
Còn đang lúng túng ở góc đường thì chợt có một phụ nữ ăn xin bồng đứa bé trên tay, bước lại gần nói vừa đủ cho Vọng nghe:
- Gieo gì thì gặt nấy thôi!
Bà ta bước thẳng đi, nên Vọng không hiểu có phải nói với mình không. Tuy nhiên khi nhìn lại thì quanh anh không có ai khác.
Vọng định chạy theo, nhưng đôi chân như bị ai đó kéo ghì lại. Nên anh chỉ biết hỏi theo:
- Chị vừa nói gì?
Đến khi Vọng nhấc được chân lên thì đã không còn thấy người kia nữa. Anh chán nản trở lại xe taxi và giục:
- Anh chạy nhanh cho tôi về nhà.
Khi Vọng mở cổng rào mới giật mình, bởi cổng chỉ khép chứ không khóa. Cả cửa nhà trong cũng thế, anh vừa đẩy cửa đã mở toang. Có hai người ngồi ở ghế salông mà vừa nhìn thấy Vọng đã vô cùng ngạc nhiên.
- Má.
Bà Muôn đang ngồi yên, ngắm nhìn người trước mặt. Mà người đó chính là… phụ nữ ăn mày lúc nãy.
- Kìa, má! Con đi tìm má, sao má không đi taxi mà lại về đây? Bà Muôn chỉ về phía khách:
- Tao đi tìm người này. Sao mầy không chào người ơn của mầy đi, thằng bất hiếu kia!
Vọng ngơ ngác:
- Kìa má! Sao lại…
Bà Muôn chợt ra dấu:
- Giao con cho nó!
Người phụ nữ ăn mày chẳng nói chẳng rằng, thật nhanh tay chuyền đứa bé đang bế trên tay sang cho Vọng. Bà ta vừa đưa sang đã buông tay ra, mà nếu Vọng không đỡ lấy thì đứa trẻ sẽ rơi xuống đất. Bắt buộc phải nhận, Vọng bế gọn đứa nhỏ trong lòng, vừa lúc bà Muôn nói:
- Con cái mầy đem bỏ rơi, người ta nuôi nấng giùm, chớ nếu không thì quạ tha, hổ xé mất rồi! Sao còn đực mặt ra đó, không cảm ơn người ta đi!
Trong lúc Vọng còn bối rối thì người phụ nữ ăn xin đã đứng lên, vừa bước ra cửa vừa lẩm bẩm:
- Gieo gì sẽ gặt nấy thôi!
Khi chị ta ra khỏi cửa rồi Vọng mới lúng túng hỏi mẹ: - Má, tại sao chị ta bỏ con ở đây?
Bà Muôn lạnh lùng nói:
- Nó giao con lại cho mầy đó!
Vọng hốt hoảng:
- Con gì?
- Thì đứa con còn trong bụng mẹ, mới bảy tháng tuổi mầy đã bỏ mẹ con nó, còn hỏi!
- Kìa, má!
Vọng bây giờ mới nhìn thẳng vào mặt đứa trẻ trên tay mình. Anh giật mình, bởi đứa bé có nét giống anh như khuôn đúc! Nhất là đôi lông mày rậm và gần giao nhau ở trán.
- Con... con gì của con?
Bà Muôn quay mặt đi chỗ khác, giọng bà chùn xuống. - Của con Bảo Ngọc!
Câu nói ngắn của bà đủ làm cho Vọng thất thần, suýt nữa anh đã để rơi đứa bé khỏi tay.


Trang 2
Liên Hệ Admin
» ĐT: 01666918587
» Email: NguyenKhanhsl1997@gmail.com
» FaceBook: 
Nguyễn Khánh 
© 2012 Tạo lập bởi Nguyễn Khánh™
Tags: http://clubfunnysl.wap.sh/truyen_ma/chuong-goi-hon/1
SEO : Bạn đến từ :
U-ON
C-STAT

Old school Easter eggs.