Ông Tân thở phào nhẹ nhõm, tay đặt lên ngực làm bộ điệu chọc cười cho Loan. Loan nhìn ông cười cười:
- Tôi không biết làm cách nào để biết được mối dây liên hệ giữa ba người chúng ta? Hay hôm nào tôi đi xem bói nhé?
Ông Tân nhăn nhó:
- Tôi chỉ sợ cô gặp phải các tay thầy bói bịp bợm, bàn ra tán vào rồi cô lại đâm ra ghét tôi lần nữa thì nguy.
Loan và ông Tân cùng cười. Tiếng cười xua đi cái không khí hoang vắng trong ngôi nhà rộng thênh của ông Tân. Ông Tân thấy mình như trẻ lại hàng chục tuổi. Suốt buổi sáng ông cứ nói đùa nói tếu như chàng thanh niên thuở mới hai mươi... Khi những nén nhang đã tàn, ông Tân dọn mâm cơm xuống và hai người ngồi vào bàn vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.
Cả hai gần như đã không còn khoảng cách, đã trở nên thân thiết lắm rồi. Ăn cơm xong, Loan ở lại giúp ông Tân một vài việc lặt vặt ngoài vườn, đến tận trưa cô mới từ giã ra về sau khi hứa với ông Tân hôm nay sẽ không đi bán, mà nghỉ ở nhà cho lại sức. Còn lại một mình trong nhà, ông Tân khẽ mỉm cười khi nhớ lại những việc vừa xảy ra. Ông không biết phải cảm ơn trời phật hay cảm ơn ai đã xui khiến cho ông và Loan có cơ may gặp gỡ để lứa tuổi về chiều của ông còn có được niềm hạnh phúc muộn màng này?
Xế trưa hôm ấy trời bất thình lình đổ mưa, cơn mưa thật lớn, nước đổ ầm ầm trên mái nhà, như có bao nhiêu nước trên trời đều bị ông trời đem trút hết xuống trần gian. Ông Tân đóng kín các cánh cửa sổ rồi ngồi bó gối ngó mông lung ra sân qua làn cửa kính mờ mờ. Cây cối nghiêng ngã tơi bời, sấm sét đì đoàng, những tia chớp thì cứ lóe lên như muốn rạch nát bầu trời.
Trước đây, mỗi lúc trời mưa như thế này là ông Tân rầu rĩ lắm. Hết rầu cảnh nhà dột cột xiêu lại rầu tới cảnh cô đơn vò võ, thế nhưng hôm nay, trời cũng mưa gió tơi bời mà trong lòng ông Tân thật ấm áp. Ông không còn cảm thấy cô đơn nữa. Hình như có một điều gì đó vừa len nhẹ vào trái tim ông mà ông còn đang tự dối mình, chưa dám phân tích để nhìn nhận. Ngồi một lúc, ông Tân ngã người xuống bộ ván và lơ mơ ngủ. Tiếng mưa vẫn gõ nhịp đều đều như ai đó đang cố tình ru dỗ đưa ông vào giấc ngủ êm đềm... Đang mơ màng, ông Tân thoáng cảm nhận có ai đó vừa đi lướt ngang qua chỗ mình nằm. Mở choàng mắt ra nhìn dáo dác khắp nơi vẫn không thấy gì, ông Tân vừa mới định khép mắt lại ngủ tiếp thì nghe rõ ràng có tiếng cười khúc khích.
- Ai đó? Ai cười đó?
Ông Tân ngồi bật dậy lên tiếng hỏi.
Một bóng người mặc toàn đồ trắng thoáng lướt qua ông. Trong cái cảnh âm u tranh tối tranh sáng này, ông Tân không làm sao nhìn rõ được gương mặt người đó, nhưng ông biết chắc đó là một người phụ nữ.
- Cô… cô là ai? Ông Tân hỏi.
- Tôi là chủ nhân trước đây của ngôi nhà này! Một giọng nữ ấm áp cất lên.
Ông Tân lắp bắp:
- Bà... chẳng phải bà đã qua đời từ lâu rồi sao? Một giọng cười trong trẻo vang lên, nhưng rõ ràng không phải là tiếng cười ghê rợn như lâu nay ông Tân thường nghe người ta kể về ma như vậy.
- Đúng là tôi đã chết rồi, chết cả hai vợ chồng! Nhưng vì chúng tơi chết oan, chúng tôi chưa tới số, nên bao nhiêu năm nay chúng tôi không sao siêu thoát được, cứ phải làm những vong hồn vất vưởng sống bám vào trần gian... Nay chúng tôi thấy ông là người tốt, biết suy nghĩ trước sau nên chúng tôi quyết định nhờ cậy ông giúp cho một việc, hy vọng vợ chồng tôi sớm được lai sinh.
Giọng nói của người phụ nữ rất rành mạch, khúc chiết khiến ông Tân không còn cảm thấy sợ hãi gì nữa. Ông mạnh dạn:
- Có điều gì xin ông bà cứ nói, nếu sức tôi có thể làm được tôi nhất định sẽ làm cho ông bà.
Tiếng người phụ nữ nũng nịu:
- Anh thấy chưa, em đã bảo với anh, ông đây là người tốt! Có tiếng trầm ấm của người đàn ông:
- Thì anh có chống đối em đâu...
Rồi tiếng hai người cười khúc khích với nhau.
Ông Tân cảm nhận đây là một cặp vợ chồng sống với nhau rất hạnh phúc, không biết vì lẽ gì mà họ chết, lại là chết oan ức đến nỗi hồn phách không siêu thoát được? Tiếng người đàn ông:
- Được ông nhận lời giúp đỡ, vợ chồng tôi vô cùng đội ơn! Việc cũng không có gì quá sức ông đâu, nhưng cụ thể là việc gì thì vợ chồng tôi sẽ nói sau. Trước tiên, chúng tôi muốn nói về chuyện của ông trước đã.
- Chuyện của tôi? Ông Tân ngạc nhiên hỏi lại.
- Đúng, chuyện của ông! Có phải ông luôn thắc mắc tại sao lại có sự trùng hợp giữa người vợ sắp cưới năm xưa của ông và cô Loan hiện nay, đúng không? Ông Tân vừa ngỡ ngàng vừa mừng rỡ. Ông thấy có lẽ mọi sự sắp được sáng tỏ rồi.
- Ông... ông bà cũng biết cả việc đó nữa sao? Ông Tân hỏi.
Tiếng người đàn bà cười giòn giã:
- Biết chứ? Chúng tôi biết mọi thứ từ ngày đầu tiên ông mới dọn về đây. Tôi vẫn thường nói với chồng tôi rằng, chúng mình sắp được chứng kiến một mối tình thật cảm động...
- Ông bà biết ba người chúng tôi có liên hệ gì với nhau thật sao?
Ông Tân nóng ruột. Người phụ nữ không cười nữa, bà ta nói nghiêm túc:
- Người vợ hứa hôn năm xưa của ông chết, nhưng vì nợ duyên với ông chưa hết được nên ngay lúc đó hồn của cô ấy đã nhập vào xác đứa bé đã chết khi vừa mới sinh ra. Như vậy, cô Loan hiện nay chính là vợ hứa hôn ngày trước của ông sống lại trong thân xác đó. Những nhân duyên, nợ nần tiền kiếp nếu muốn ông hiểu rõ thì tôi phải giải thích dài dòng lắm. Ông chỉ cần biết như thế là đủ.
- Nhưng... tại sao cô ấy luôn mơ thấy tôi khi ngủ?
Ông Tân vẫn chưa hết thắc mắc .Người phụ nữ bật cười:
- Đó là do các thế lực siêu nhiên muốn nhắc nhở cô ấy rằng cô ấy đã là người có chủ. Chính vì mơ gặp ông hằng đêm như thế mà cô ấy đã từ chối biết bao nhiêu lời tỏ tình cũng như lời cầu hôn của những gia đình khá giả. Đó là mệnh số của hai người, phải trải qua những thăng trầm như vậy cuối cùng mới được sống với nhau.
Ông Tân cảm thấy mừng vui không xiết, nhưng nỗi lo vẫn canh cánh bên lòng, ông buột miệng hỏi:
- Nhưng tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải nói sao với Loan để Loan không nghĩ tôi là kẻ đặt điều bậy bạ nhằm buông lời chọc ghẹo cô ấy? Người đàn ông lên tiếng:
- Ông không có gì phải lo! Mọi việc đã được sắp xếp hết cả rồi! Cái gì đến sẽ tự nhiên mà đến thôi ông ạ!
Tuy không hiểu rõ lắm những lời người đàn ông nói, nhưng ông Tân cũng tạm hài lòng với những gì mình đã biết.
- Cái gì đến sẽ tự nó đến!
Ông lầm rầm nhắc lại như để trấn an mình. Ông Tân ngước lên nhìn vào khoảng không trước mặt:
- Tôi rất cảm ơn ông bà đã cho tôi biết những chuyện ấy. Giờ thì xin ông bà hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì để giúp ông bà đây?
Giọng người đàn ông trầm hẳn xuống:
- “Trước khi nhờ ông giúp đỡ, tôi xin kể sơ qua về vợ chồng tôi cho ông được biết. Số là vợ chồng tôi không thể có con, điều này ai ai trong gia đình cũng biết. Chúng tôi được thừa hưởng toàn bộ gia sản của hai bên gia đình nên rất giàu có. Vì biết mình không có con nên chúng tôi luôn quan tâm giúp đỡ đứa cháu họ xa, và còn dự định sau này sẽ viết di chúc để lại toàn bộ gia sản cho nó. Ai ngờ đâu nó là một đứa tham lam ích kỷ. Nó không chắc chúng tôi có để lại gia sản hay không, nên một mặt đối với chúng tôi rất mực thân tình lễ độ, một mặt lại ngấm ngầm tìm cách hại chúng tôi. Vì nơi đây hoang vắng, chúng tôi lại sống biệt lập không giao tiếp với ai. Mà vợ chồng tôi lại có cái thú ra biển thuê thuyền nhỏ chèo đi chơi loanh quanh, điều này cũng nhiều người biết.
Nó đã vin vào những cái đó mà dựng lên cái chết của vợ chồng tôi: Chèo thuyền ra xa bất ngờ gặp giông bão nên đắm thuyền chết mất xác. Thật sự chính nó đã giết chết vợ chồng tôi và giấu xác vào một nơi thật kín đáo. Sau sự việc đó, nhà chức trách cũng có ý nghi ngờ nên mở một cuộc điều tra. Tất cả đều trùng khớp với lời khai của nó, vì tất cả đã được nó dàn dựng một cách vô cùng tinh vi, khéo léo. Cảnh sát cũng không tìm thấy gì, một thời gian sau cũng không nghe có hai thi thể vô thừa nhận nào nên vụ án coi như kết thúc, nó nghiễm nhiên trở thành người thừa hưởng toàn bộ gia tài.
Nó kêu bán ngôi nhà này từ rất lâu rồi, nhưng chính vì vợ chồng tôi cản ngăn mà nhiều người tới xem mặc dù rất hài lòng nhưng vẫn có những lý do này khác để cuối cùng không mua được. Tới lượt ông đến xem nhà, chúng tôi đã nhận thấy được những điều đặc biệt nơi ông, nên thúc giục cho mọi việc diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng. Chúng tôi biết, ông sẽ là người giúp được chúng tôi. Vì ông hiền lành chất phác, lại không quá sợ ma như những người khác. Vả lại cuộc đời ông cũng gắn liền với một vài sự kiện huyễn hoặc, nó thích hợp ở đây hơn...”
Người đàn ông im lặng một giây rồi nói tiếp:
- Thằng cháu mất nhân tính ấy sau khi giết chết vợ chồng tôi đã giấu xác vào đâu ông biết không? Chính là cái vách ngăn giữa nhà trên và nhà bếp đấy!
Ông Tân há hốc mồm:
- Thật à? Giấu xác ông bà trong vách ngăn?
Có tiếng người phụ nữ khóc thút thít, người đàn ông dỗ dành:
- Thôi mà em, chuyện qua lâu rồi, đừng đau lòng nữa! Người đàn ông tiếp tục câu chuyện:
- Nó xây bức tường đó sau khi giết vợ chồng tôi và nhét xác của hai chúng tôi vào đó, nên dù cảnh sát có cố công tìm kiếm đến đâu vẫn không phát hiện ra được!
- Trời ơi! Thật không ngờ!
Ông Tân kêu lên. Hèn gì ngôi nhà to lớn thế này mà người đó lại kêu bán rẻ như thế, mà lại như muốn bán đổ bán tháo cho xong, không muốn kỳ kèo dây dưa thêm nữa.
- Bây giờ tôi phải làm gì để giúp ông bà?
- Ông Tân hỏi với vẻ nhiệt tình. Người đàn ông chậm rãi nói:
- Trước tiên, ông hãy đi báo với nhà chức trách rồi phá bỏ bức tường đó, xác của chúng tôi sẽ được phơi bày. Thằng cháu bất nhân đó sẽ bị đền tội, nhưng đó là chuyện của các cơ quan chức trách, tôi không dám phiền đến ông. Tôi chỉ xin ông, sau khi xác chúng tôi được khám nghiệm xong xuôi, ông hãy đem đi hỏa thiêu và mang gởi lên chùa, đồng thời ông giúp chúng tôi lập một đàn cầu siêu, có như vậy hồn chúng tôi mới có thể siêu thoát được. Ông có vui lòng giúp đỡ chúng tôi không?
Ông Tân mạnh mẽ gật đầu:
- Ông bà cứ yên tâm đi, tôi sẽ làm việc đó ngay ngày mai! - Cảm ơn ông! Vợ chồng tôi xin đội ơn ông!
Ông Tân xua tay rối rít:
- Không... không việc gì mà ông bà phải cảm ơn tôi, đó là việc mà ai cũng
sẽ làm thôi ông bà ạ! Ông bà hãy an lòng, tôi hy vọng ông bà sớm được siêu
thoát và ở kiếp sau hai người lại được sống đời vợ chồng đầm ấm bên nhau.
Bóng trắng thoáng qua rồi một giọng nói mơ hồ xa vắng cất lên, ông Tân không xác định được đó là tiếng nói người vợ hay người chồng hay cả hai người đang cùng nói với ông:
- Hạnh phúc sẽ đến với ông! Ông cứ tin đi, hạnh phúc đã đến rất gần rồi...
Ông Tân ngồi trơ một mình trên bộ ván, ngơ ngác ngó xung quanh, nhưng ông biết vợ chồng họ đã đi rồi!
Ngoài trời, mưa cũng đã thôi rơi, nắng bắt đầu le lói, những tia nắng cuối ngày vẫn cố sức thắp lên ánh sáng rực rỡ cho bầu trời và mặt đất. Ông Tân bỗng thấy lòng nôn nao khó tả. Ông nghĩ tới Loan, nghĩ tới những việc ông sẽ phải làm ngay trong buổi sáng ngày mai...
Ông Tân thức dậy thật sớm, một mình ngồi uống hết mấy chung trà rồi đi loanh quanh mấy vòng trong khu vườn phía trước. Hôm nay ông không phải tưới cây vì mới mưa chiều hôm qua. Ông Tân căng lồng ngực ra để hít thở cái không khí trong lành buổi sớm mai man mác mùi thơm cây cỏ. Và khi mặt trời vừa ló dạng, ông đã ăn mặc chỉnh tề. Ông đạp xe vô hẻm tìm gặp Loan. Loan rất bất ngờ khi thấy ông Tân đứng ngay cửa nhà mình, cô chưa kịp phản ứng thì ông Tân đã mở lời trước:
- Tôi có một việc rất quan trọng muốn cô góp ý giúp. Xin cô vui lòng đi với tôi một chút, được không cô?
Loan hơi ngần ngừ, nhưng thấy vẻ mặt ông Tân như có điều gì nghiêm trọng lắm, cô không dám từ chối, vội vàng khép cửa đi ra.
- Cô lên ngồi, tôi chở!
Ông Tân nói ngắn gọn và Loan cũng riu ríu nghe theo.
Cả hai không ai nói lời nào mãi tới khi về tới nhà ông Tân. Rót một ly nước đưa cho Loan, ông Tân chậm rãi nói:
- Có chuyện này đáng lẽ tôi không nên nói cho cô biết, vì có thể cô sẽ sợ, nhưng... vì là việc quan trọng, tôi không thể giấu cô mà cũng cần cô góp ý cho nữa, nên tôi mạo muội tới nhà cô vào sáng sớm tinh mơ thế này, xin cô hiểu mà đừng phiền giận gì tôi.
Loan nhỏ nhẹ:
- Dạ không có gì đâu! Ông cứ nói ra đi, nếu tôi biết gì thì tôi sẽ góp ý thật lòng, ông đừng ngại!
Ông Tân nhìn thẳng vào Lơan:
- Hôm qua ở trong nhà tôi xảy ra một việc lạ. Nhưng trước khi kể, tôi muốn hỏi cô rằng cô có sợ ma không? Cô tin có ma không?
Loan cúi đầu vẻ suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi tin có ma, nhưng sợ hay không thì tôi không dám khẳng định, bởi có lúc tôi nghĩ tôi sợ nhưng có lúc tôi lại nghĩ không có gì phải sợ! Ông à... chẳng lẽ ông muốn kể với tôi rằng ông đã gặp ma sao?
Ông Tân gật đầu:
- Đúng, tôi đã gặp ma, gặp tại đây! Loan giật mình rồi bật cười:
- Ý ông nói tôi là ma đó à?
Ông Tân lắc đầu:
- Không, tôi biết cô là người! Và tôi còn biết cặn kẽ hơn
nữa kìa, tôi nói ra có thể cô nghĩ tôi đặt điều nhằm vào mục đích xấu,
nhưng thật sự đây là điều tôi biết, tôi sẽ kể với cô, và tôi tin rằng
sẽ có lúc cô tin những gì tôi nói.
Loan lo lắng:
- Hôm nay có chuyện gì mà ông có vẻ nghiêm trọng thế? Làm tôi sợ... Ông Tân dịu giọng:
- Không, không có gì phải sợ cô ạ! Để tôi kể cô nghe, hôm qua, tại đây tôi đã gặp ma. Hai bóng ma đó chính là ông bà chủ nhà này trước kia. Họ đã bị ám hại, họ nhờ tôi giúp họ một vài chuyện. Mà cái chuyện đầu tiên tôi phải làm hôm nay là đi báo với nhà chức trách.
- Ông đi báo à? Báo chuyện gì? Loan ngạc nhiên hỏi.
- Theo lời vợ chồng họ, người cháu đã giết chết họ rồi giấu xác trong bức tường dưới kia.
Ông Tân vừa nói vừa đưa tay chỉ xuống bức tường ngăn giữa nhà trên và nhà bếp. Loan còn đang ngơ ngẩn, ông Tân nói tiếp:
- Tôi phải đi báo nhà chức trách để họ phá tấm tường đó ra, nhưng hiện tại ngoài lời nói của hồn ma tôi không có một căn cứ gì để đi báo án. Cô nghĩ tôi có nên đập phá bức tường trước rồi hãy đi báo nếu thực sự có xác chết bên trong?
Giờ đây Loan đã hiểu ra sự việc. Cô nhìn thẳng vào ông Tân và hỏi:
- Ông có thật sự tin vào những lời của hồn ma nói không?
Ông Tân gật đầu quả quyết:
- Tin! Tôi rất tin!
- Vậy thì ông hãy đi báo đi, không cần phải đập phá bức tường, đó cũng chính là sự thể hiện ông tôn trọng và tin tưởng họ! Loan nói dứt khoát.
Ông Tân gật đầu:
- Cảm ơn cô, cô đã cho tôi lời khuyên thật phù hợp với ý nghĩ của tôi, như vậy tôi sẽ càng tự tin hơn nữa. Vậy, bây giờ cô có vui lòng ở lại đây chờ tôi hay cùng đi báo án với tôi?
Loan ngập ngừng:
- Không... ông đừng đi vội! Tôi muốn... tôi muốn biết ngoài việc đó ra, hồn ma còn nói gì với ông nữa không?
Ông Tân ngạc nhiên:
- Cô biết hồn ma còn nói chuyện khác với tôi sao?
- Ông đừng hỏi lại tôi, xin ông cứ trả lời cho tôi biết trước đã... Loan năn nỉ. Ông Tân nhìn Loan bằng ánh mắt thật nồng nàn:
- Hồn ma nói cho tôi biết cô là ai!
Loan không ngạc nhiên cũng không tò mò trước câu nói của ông Tân, cô chỉ lặng lẽ cúi đầu nói thật nhỏ:
- Vậy là đúng rồi! Tối hôm qua tôi lại có một giấc mơ... Từ hôm gặp ông lần đầu tiên, tôi đã không còn mơ gì nữa, nhưng tối vừa rồi tôi lại có một giấc mơ kỳ quặc. Một đôi vợ chồng đã đến kể cho tôi nghe về tiền kiếp của mình...
Ông Tân run giọng hỏi:
- Cô… cô có tin những lời họ kể?
Loan ngước mắt lên nhìn ông Tân, hai mắt cô đã đỏ hoe:
- Tôi... tôi tin... nhưng...
Ông Tân vui mừng siết chặt hai bàn tay Loan:
- Tôi biết... tôi biết cô cũng còn nhiều nghi ngại. Và chính bản thân tôi cũng không tránh khỏi điều đó! Bây giờ tôi sẽ đi báo án, nếu mọi việc hoàn toàn đúng như vậy thì chúng ta không còn gì để nghi ngờ nữa nhé? Cô đồng ý với tôi không?
Loan mỉm cười mà nước mắt rưng rưng, cô không rút tay mình ra khỏi tay ông Tân mà chỉ mỉm cười gật đầu.
Ban đầu những người ở sở cảnh sát không ai tin vào những lời huyễn hoặc mà ông Tân nói, nhưng trươc vẻ quyết liệt cam kết của ông, và khi rà soát lại nhân thân ông, người ta mới tạm tin mà phân bổ mấy người theo ông về nhà để phanh phui sự việc.
Khi bức tường được phá bỏ, tất cả mọi người đều không khỏi bàng hoàng khi chứng kiến rõ ràng bên trong là hai xác người vẫn còn nguyên vẹn! Ngay sau đó, người cháu lập tức bị bắt giải về đồn để lấy lời khai. Hai xác chết được đưa đi khám nghiệm. Một tuần sau, ông Tân đã hoàn thành tâm nguyện của người chết. Ông đã đưa hai xác chết đi hỏa thiêu và đem gởi vào một ngôi chùa gần đó đúng như ước nguyện của họ. Ông vời các bậc cao tăng hòa thượng cũng ở chùa đó để lập một đàn giải oan cầu siêu cho cặp vợ chồng bất hạnh.
Một tháng sau, hai đứa con ông Tân thật sự vui mừng khi nhận được thư nhà, cha chúng báo tin đã tìm được cho mình một nửa!
Hết.