Rồi H’Lôn đứng dậy, nhìn chằm chằm về phía thằng H’Cu đang nấp sau bụi cây và đọc lớn hai câu thơ:
“Thằng Cu nấp ló bụi cây
Cởi nhanh quần áo xuống đây tao chờ”
Nghe vậy thì H’Cu đã biết mình bị lộ rồi, hắn từ từ thò đầu ra, tay chân
run lẩy bẩy, vẻ mặt không dấu nổi sự sợ sệt. Hắn lóng ngóng cởi bộ đồ
trên người rồi rón rén tiến xuống bờ suối, lần từng bước về chỗ 2 chị
em.
Lần đầu nhìn thấy thanh niên khỏa thân, H’Tưng thấy ngại lắm, sờ sợ
nhưng cũng thinh thích. Rồi H’Tưng quay sang ghé sát tai chị H’Lôn hỏi
nhỏ:
- Chị ơi, sao cái đuôi của thằng H’Cu lại mọc ở đằng trước chị nhỉ!
- Không phải đuôi đâu, là kèn đấy.
- Kèn á? Nhưng em thấy cái kèn mà thanh niên hay thổi ở lễ hội của bản nó khác mà, hình như nó làm bằng nứa ghép vào nhau cơ.
- Đấy là kèn để cho bọn thanh niên bản thổi, còn kèn này là để chị em mình thổi.
- Thế chị có biết thổi không?
- Em hỏi loại nào? Loại bằng nứa hay loại như của thằng H’Cu?
- Của thằng H’Cu ấy.
- Biết chứ, lần nào đi chợ tình Sapa chị cũng thổi mà, nếu không thì đi chợ làm cái zề!
- Thế âm thanh của nó nghe thế nào chị? Có hay bằng kèn nứa không?
- Âm thanh thì nó không giống nhau em ạ. Mỗi cái kêu một kiểu. Trong
những cái chị đã thổi thì có cái kêu “Ư…Ư…Ư”, có cái lại kêu “Ầu zét…ầu
zét…”, có cái thì chẳng kêu gì, cứ câm như hến. Nhưng nếu đã đam mê và
yêu thích loại kèn này thì sẽ thấy được rằng chính sự đa dạng về âm
thanh của nó lại là một yếu tố gây nghiện cho người thổi.
- Hi, nghe chị nói em thấy tò mò quá…
- Thích rồi hả? Để tí chị mượn của thằng H’Cu cho em thổi thử nhé.
Lúc này, H’Cu đã đứng ngay bên cạnh 2 chị em. Hắn vẫn chưa hết bàng
hoàng với những gì đang diễn ra nên cứ đừng ngẩn tò te chả biết phải làm
gì. Thấy vậy, H’Lôn lại giục:
- Nhìn mãi chưa chán hay sao mà còn đứng đó? Lại đây tắm cho tao nhanh lên.
Nghe vậy, H’Cu mới bẽn lẽn lại gần:
- Vâng, chị quay lưng đây em kỳ cho.
- Khỏi, lưng tao vừa kì xong rồi, giờ còn phần phía trước với lại phần bên dưới là chưa kỳ, mày kì cho tao đi.
Thằng H’Cu thì lúc này ngoan ngoãn như con Milu, bảo sao làm vậy. Đương
nhiên, cả việc H’Lôn hỏi mượn kèn của nó để hai chị em thổi thử nó cũng
đâu dám từ chối. Thế là từ đó, cứ chiều chiều, cả 3 lại hẹn nhau ra suối
tắm. Tiếng té nước, tiếng cười đùa, và đặc biệt là tiếng kèn của H’Cu
cứ vang động cả núi rừng.
Nhưng chuỗi ngày sung sướng ấy chỉ kéo dài có hơn nửa tháng cho đến một
chiều, như thường lệ, hai chị em lại rủ nhau ra suối để tắm cùng H’Cu.
Đợi mãi mà chẳng thấy H’Cu đâu, 2 chị em bực mình và sốt ruột quá mới
lặn lội đến tận nhà thằng H’Cu ở đầu bản để lôi nó đi tắm. Tới nhà thì
không có H’Cu, chỉ có mẹ nó là bà H’Bươm ở nhà.
- Bác ơi, H’Cu đi đâu mà hôm nay không ra suối tắm hả bác?
- Nó bị suy nhược cơ thể nặng, đang hôn mê, phải đưa xuống tít tận trạm y
tế huyện để truyền nước và tiêm thuốc. Khổ, đang mê man, ăn uống thì
không ăn được mà cứ luôn mồm đòi ra suối tắm. Chả biết ở suối có cái
quái gì mà hôm nào cũng thấy háo hức đi từ sớm, lúc về thì thấy người
ngợm bơ phờ, mặt mày ủ rũ, tay chân rã rời chẳng nói nên lời.
Nghe vậy, H’Tưng và H’Lôn lủi thủi quay về, không ai nói với ai nhưng cả
2 chị em đều hiểu nguyên nhân vì sao thằng H’Cu lại nguy kịch như vậy.
Một sự trống trải, thiếu vắng và hụt hẫng dâng lên cồn cào trong lòng 2
thiếu nữ H’Mông.
Kể từ sau hôm đó, 2 chị em vẫn rủ nhau đi tắm nhưng không khí trong buổi
tắm thì rất nặng nề và u ám. Vừa tắm, hai người vừa nhìn ngó để ý khắp
các bụi cây bên bờ xem có thằng nào đang thập thò rình trộm không, nhưng
càng ngóng càng thất vọng, chằng có thằng đíu nào cả, chỉ có tiếng chút
chít của những con chuột chù đang đuổi nhau, tiếng eng éc của bầy chim
lợn bay về núi nghe thật thê lương giữa rừng chiều ảm đạm. Buồn quá đi
thôi.
Ở đời này, cái gì cũng đều có giới hạn của nó, và tình yêu âm nhạc cũng
vậy. Khi mà cái khao khát được thổi kèn hừng hực dâng trong cuống họng,
khi mà cả trong mơ những tiếng kèn ma mị vẫn hiện về ám ảnh thì 2 chị em
không còn chịu đựng thêm được nữa. Họ bàn nhau và đi đến quyết định:
Phải đi chợ tình Sapa thôi.
Nhưng làm sao để thuyết phục mẹ cho H’Tưng đi chợ thì là cả một vấn đề nan giải.
- Mẹ ơi, thứ 7 này có chợ tình Sapa dưới thị trấn, mẹ cho con đi nhé.
- Cái hàng họ của con đã ăn thua gì đâu mà cứ đòi đi.
- Nhưng con thích đi, mẹ mà còn ngăn cản con nữa thì con sẽ bỏ bản làng xuống dưới xuôi.
- Mày xuống đó làm gì?
- Con xuống đi theo Bà Tưng, đi biểu diễn nghệ thuật.
- Mày chưa biết là Bà Tưng đã bị Bộ Văn Hóa cấm biểu diễn trên toàn quốc
rồi à? Với lại Bà Tưng thì diễn cái éo gì, đi show vếu thì có, mà vếu
mày thì mới bằng quả dâu thì show cái gì? Show xương sườn à?
- Kệ, mẹ không cho đi con sẽ trốn bằng được.
- Thôi được. Con đã quyết tâm vậy thì mẹ biết là mẹ không thể cản con
nữa. Cũng như con chim khi đủ lông đủ cánh nó sẽ phải bay đi tìm niềm
vui, tìm hạnh phúc cho mình, đó là lẽ thường. Nhưng cái mẹ lo đó là con
vẫn chưa đủ lông lắm, mới chỉ hơi lún phún thôi, nên bay sớm sẽ dễ bị
ngã đau. Con phải ghi nhớ thật kỹ những lời mẹ dặn sau đây thì cái bụng
mẹ mới yên tâm để con đi được.
- Dạ vâng. Mẹ cứ dặn, con xin nghe ạ.
- Thứ nhất, mang ngô khoai sắn ở nhà đi để ăn, xuống chợ không ăn uống bất kì thứ gì của người lạ.
- Sao lại thế hả mẹ?
- Thì đây, tấm gương to tướng đang ngồi trước mặt mày đây. Hồi bằng tuổi
mày, mẹ cũng nứng lên đòi đi chợ bằng được, có thẳng nó mời ăn chuối
thế là cũng xơi, chả biết trong chuối nó bỏ cái thuốc gì mà ăn vào người
nó cứ hừng hực hừng hực lên, hưng phấn kinh khủng, xong về có chửa mày
luôn.
- Dạ vâng, con nhớ rồi. Còn gì nữa không mẹ?
- Xuống chợ, nếu là thanh niên dân tộc ở bản, ở mấy vùng quanh đây bắt
chuyện thì hãy cho làm quen, vì đó là thanh niên nghiêm túc, còn nếu là
mấy anh thanh niên người Kinh thì phải tránh xa. Hiểu chưa?
- Thanh niên người Kinh thì sao ạ?
- Mấy anh thanh niên người Kinh không nghiêm túc. Họ dê cụ lắm, hầu như
toàn là những anh mất dạy, sở khanh. Các anh ấy đều là nông dân trà trộn
vào chợ để đi chăn rau dân tộc. Nhìn thấy mấy tên đó là phải chạy ngay.
- Sao mẹ có ác cảm với mấy anh ấy thế?
- Thì đó, bố mày cũng là một thanh niên nghiêm túc người Kinh đấy. Cho
mẹ mày ăn chuối xong rồi lượn luôn, giờ éo biết còn sống hay chết vì
AIDS rồi.
- Vâng, vậy con xin nghe lời mẹ.
- Còn nữa, con cầm lấy chỗ tiền này, xuống chợ, tìm mua cho mẹ cái kèn nhé.
- Kèn thì cần gì phải mua xuống chợ mới mua được hả mẹ. Nhà cụ H’Buôi ở giữa bản có làm và bán rất nhiều mà.
- Không. Đấy là kèn để thanh niên bản thổi, còn loại kèn mẹ nhờ con mua là kèn cho chị em phụ nữ thổi cơ.
- Nhưng kèn đó nó dính chặt trên người mà, ai bán cho mình chứ?
- À, không, ý mẹ là kèn giả, kèn đồ chơi, sếc-toi ý. Cứ ra chợ hỏi sẽ có, bọn hàng rong nó bán đầy mà.
- Dạ vâng ạ. Thế thôi, xin phép mẹ con đi ngủ đây, mai còn dậy đi chợ sớm.