8h sáng. Mặt trời đã ngoi cao hơn mặt biển chừng vài gang tay, rắc từng
nắm kim tuyến vàng óng ánh, nhờ những con sóng chóng chánh đưa vào bờ.
Gió biển mặn mòi mang theo cả tiếng còi tàu ngoài xa kêu “u u” nghe như
tiếng con chó sói tru lên réo rắt gọi bạn tình. Chưa đến giờ tàu khởi
hành nhưng đã có lác đác một vài khách đưa vé rồi lục đục kéo nhau lên
boong.
- Lên tàu chưa mày? – Thằng Reo hỏi rồi nhìn sang phía Dắc.
- Nửa tiếng nữa tàu mới chạy mà, vội gì!
Nói rồi Dắc lại phóng tầm mắt ra ngoài xa, ngắm những cánh hải âu vờn
sóng chao liệng. Chỉ ít phút nữa thôi, hắn và Reo sẽ rời xa cái bến Đồ
Sơn này, băng băng trên Thái Bình Dương, thám hiểm Đại Tây Dương, chinh
phục Ấn Độ Dương để rồi cập bến Quất Lâm phồn hoa với bao điều mới lạ.
Phải xa cái vùng biển Đồ Sơn thơ mộng nhộn nhịp này, Dắc cũng buồn lắm!
Dân chơi cả nước ao ước đến đây, vậy mà hắn thì lại phải rời đi.
Đồ Sơn nổi tiếng với bãi tắm thơ mộng, với cát trắng, biển xanh, gió
lộng; với hải sản nhiều nhan nhản, mực to như cái phản, tôm to như cái
bơm, cua to như con rùa, ghẹ to như cây cải bẹ. Ngoài du lịch, vốn vẫn
được coi là ngành công nghiệp không khói, thì ở Đồ Sơn còn một ngành
khác cũng có thể gọi là công nghiệp không khói, hay còn gọi là ngành
công nghiệp khó nói. Cũng phải thôi, tại nó tế nhị quá mà, muốn nói cũng
phải nói giảm, nói tránh đi. Đại loại là, ai đến Đồ Sơn muốn được phục
vụ hải sản là tôm cua ngao ghẹ hấp luộc nướng xào thì xin mời vào nhà
hàng; còn khách nào muốn tự tay móc cua, tự mình tách ngao, chủ động mút
sò lông thì xin mời vào nhà nghỉ, nơi giao dịch chính của ngành công
nghiệp khó nói.
Chả vậy mà từ xa xưa, các cụ ta đã trải nghiệm thực tế và đúc kết được những câu thơ cô đọng nhất về vùng đất này:
Chưa đi chưa biết Đồ Sơn
Đi rồi mới thấy nó hơn đồ nhà
Đồ Sơn ngọt thịt căng da
Đồ nhà xập xệ, vừa già vừa nhăn
Đồ Sơn chăm sóc ân cần
Đồ nhà hơi tí cằn nhằn thở than
Đồ Sơn thì rất là ngoan
Đồ nhà được cái an toàn mà thôi.
Đồ Sơn tuyệt vời là thế nhưng Dắc vẫn phải dằn lòng rời xa, vì hai lí
do: thứ nhất là hàng họ ở Đồ Sơn này hắn đã chơi hết rồi, nên phải vượt
biển tới Quất Lâm để khai phá những món hải sản mới; thứ hai, hắn là một
nghệ sĩ, mà nghệ sĩ thì luôn thích tìm tòi, khám phá những cái mới. Nói
nghệ sĩ thì hơi chung chung, cụ thể hơn thì hắn là họa sĩ, một họa sĩ
nghèo.
Hắn nghèo đến nỗi không có tiền học vẽ nên phải tìm mua những quyển
truyện tranh Hentai của Nhật rồi âm thầm bắt chước vẽ theo. Cũng vì thế,
hắn quyết định phát triển sự nghiệp hội họa của mình theo hướng tranh
khỏa thân phi nghệ thuật. Mà nói thật, chỉ có vẽ tranh khỏa thân thì hắn
mới thấy hứng thú, mới thấy say mê, mới thấy mình như được sống vì nghệ
thuật, chứ còn vẽ mấy cái phong cảnh với tĩnh vật vớ vẩn thì với hắn
sao mà vô vị thế. Có mấy lần hắn cũng thử cố vẽ mấy quả bưởi, quả táo
nhưng chỉ đưa được vài nét cọ là hắn lại vò nát tờ giấy rồi lao tới vồ
lấy quả bưởi ngồi bóc ăn.
Nhưng vẽ khỏa thân thì phải có mẫu nữ, mà mẫu nữ bây giờ rất khó thuê.
Nếu mẫu trẻ, tuổi từ 16 đến 22, còn trinh, thì mỗi tiếng cũng phải mấy
trăm nghìn, tiền đâu mà kham nổi. Còn mẫu già U50 thì chỉ vài chục nghìn
một tiếng thôi, nhưng khó vẽ. Khó vẽ là vì loại mẫu này thường có hai
quả mướp lủng lẳng, dài ngoằng trước ngực, nhiều bà còn chảy xuống gần
bẹn. Hắn mà vẽ đúng theo mẫu thì ai dám mua tranh của hắn, còn nếu vẽ để
cho hai quả mướp đó biến thành hai quả bưởi thì đẳng cấp của hắn chưa
đạt tới tầm ấy.
Thế nên hắn ít khi bỏ tiền thuê mẫu mà thường dùng tiền đó để đi chơi
gái, sau đó hắn thủ thỉ vào tai mấy em ấy vài lời êm ái để các em ấy giữ
nguyên hiện trường, ngồi im cho hắn vẽ. Thường là các em ấy đồng ý, có
em thấy hắn vẽ đẹp quá liền xin luôn bức tranh rồi trừ tiền chơi gái
cho, có em ngưỡng mộ lại giảm cho nửa tiền. Cứ thế cứ thế, hắn giật gấu
vá vai, lấy tài năng để nuôi sở thích, và nhờ sở thích để kích thích tài
năng.
Nhưng giờ thì cái đất Đồ Sơn này đã trở nên quá nhỏ bé với những ả cave
mà nhắm mắt lại hắn cũng nhớ mặt, quay lưng lại hắn cũng đọc được tên,
cũng chỉ ra được nốt ruồi nằm ở mông bên nào, vết lang ben nằm ở khe
nào. Làm nghệ thuật nó cũng như mụ vợ ở nhà ấy, khi đã quen thuộc quá,
mòn lối rồi thì không còn hứng thú nữa, làm thì vẫn làm nhưng chủ yếu là
vì trách nhiệm, chứ thực chất trong lòng đầy sự nhàm chán, nhạt nhẽo.
Và đó là lí do sáng nay, hắn và Reo – một đồng nghiệp có cùng đam mê ở
dòng tranh khỏa thân phi nghệ thuật, quyết định lên tàu đi Quất Lâm để
kiếm tìm nguồn cảm hứng mới.
- Lên tàu đi mày.
Reo nói rồi khoác cái ba lô nhảy lên boong, Dắc cũng lập tức bám theo.
Con tàu hú lên từng hồi còi dài hứng khởi rồi rung lên bần bật như bị
sặc thuốc lào, từng đám khói dày đặc, khét lẹt phun ra từ miệng cái ống
khói đen ngòm. Sau đó, tiếng nổ êm dần, êm dần rồi chỉ còn nghe xình
xịch xình xịch rất vui tai, con tàu từ từ rẽ sóng ra khơi…
Thằng Reo leo lên tàu là chui luôn vào khoang, ngả cái ba lô ra ghế, gối
đầu lên đó rồi ngủ luôn. Dắc thì chưa muốn ngủ, hắn cứ ngồi chống cằm
nghoẹo cổ nhìn ra cửa sổ, ngắm những con sóng rượt đuổi nhau một cách
rất vô bổ với bộ mặt rất khắc khổ, và rồi hắn ngủ thiếp đi lúc nào không
hay…
Một cơn gió biển thốc vào làm Dắc tỉnh giấc. 12h đêm rồi cơ à? Hắn nhìn
xung quanh thấy mọi người trong khoang đều đang ngủ rất say, thằng Reo
cũng vậy, vẫn đang chìm trong giấc nồng như một con heo quay. Dắc không
muốn ngủ nữa, hắn nhẹ nhàng trèo lên boong tàu để ngắm biển đêm. Đêm đã
khuya nên boong tàu vắng lặng không một bóng người. Ánh đèn vàng hiu hắt
từ trên cột buồm chiếu xuống chỉ đủ soi cho cái khoang tàu nhỏ bé mà
không thể chạm tới được những con sóng mênh mang ngoài xa khiến cho con
tàu như đang bay ngoài không gian với bóng tối dày đặc bủa vây.
Bỗng có tiếng động từ phía mũi tàu làm Dắc giật mình. Hắn sửng sốt quay
ra và thấy bóng một người con gái đang lồm cồm bám vào lan can rồi đu
người trèo lên mũi tàu. Có vẻ như cô ấy đang muốn gieo mình xuống biển
để tìm đến cái chết. Lập tức Dắc phi tới, hắn nhảy chồm lên, ôm chặt lấy
cô gái rồi ra sức thuyết phục:
- Đừng dại dột thế! Cuộc sống này đáng quý lắm, khó khăn nào cũng có thể
vượt qua mà, nghe tôi đi, đừng có làm điều ngu ngốc như vậy…
- Bỏ tôi ra. Đệt, đi đái cái mà cũng không yên.
- Cái gì? Cô leo lên mũi tàu là để đi đái?
- Ừ, chả lẽ đái dưới boong tàu, nó khai mù lên rồi họ chửi bố cho à?
- Khỉ thật! Biết vậy mình kiên nhẫn đợi thêm tí nữa có phải ngon không.
Thôi, cô cứ tiếp tục công việc của mình đi, coi như tôi không có ở đây.
Nói rồi Dắc buông cô gái ra rồi nhảy xuống dưới boong, tựa vào lan can,
hướng mặt ra ngoài khơi mênh mang với vẻ mặt bàng quang. Cô gái thì có
vẻ là đã mót quá rồi nên cũng hối hả giải quyết. Xong việc, cô lại từ từ
bám lan can tụt xuống rồi đến đứng gần bên Dắc.
- Anh chàng tốt bụng tên gì?
- Anh là Dắc. Còn em?
- Em là Dâu.
- Thảo nào…
- Thảo nào gì?
- Thảo nào trông em ngọt ngào như một quả dâu tây, nhìn phát là muốn ăn ngay, dù không biết ăn vào thì sẽ ngọt hay là cay.
- Hừm, anh đang tán tỉnh em đó à? Mà nửa đêm, anh còn ra boong làm gì vậy?
- Anh thích ngắm biển đêm. Dù trước mặt chỉ là một màu đen dày đặc nhưng
anh vẫn thấy tiếng rì rào của sóng, vẫn nếm được vị mặn của gió, vẫn
tan vào được cái bao la của đại dương.
- Hi, anh nói chuyện hay nhỉ! Nhìn cái mặt anh thì không ai tin anh có thể nói ra những câu hay và sâu sắc đến thế…
Rồi cả hai cùng cười vang. Họ cứ thế đứng bên nhau chuyện trò rất lâu,
quên cả thời gian, quên cả màn sương đêm đang âm thầm buông xuống, rất
tâm đầu ý hợp. Dường như không một ai trong hai người họ muốn cuộc nói
chuyện kết thúc để rồi sau đó họ lại phải rời nhau, ai về khoang của
người nấy…
…Càng về khuya, những cơn gió biển dường như càng lạnh hơn và mạnh hơn
khiến cho cả hai, không ai bảo ai, cứ vô tình xích lại gần nhau. Gần đến
nỗi Dắc có thể cảm nhận được bờ vai mềm mại và ấm áp của Dâu rung lên
mỗi lần chạm vào vai hắn. Dắc lâng lâng tận hưởng thứ cảm giác nao nao
mà hắn đang có, như một thói quen vô thức, hắn đưa tay lên khẽ đặt lên
bờ vai của Dâu rồi kéo cô gần lại…
Bất chợt, một tiếng “Uỳnh” vang lên từ khoảng cách rất gần phá tan không
gian tĩnh lặng của màn đêm, con tàu rung lên và chòng chành tưởng như
sắp lật, tất cả mọi người trên tàu đều bừng tỉnh và gào thét hoảng loạn.
Ngay sau đó là ánh đèn pha sáng lóa từ phía ngoài biển rọi thẳng vào.
Dù bị chói mắt vì ánh đèn chiếu trực diện nhưng Dắc vẫn lờ mờ nhìn thấy
một chiếc tàu khác rất to đang áp sát ngay bên hông tàu của hắn, trên
chiếc tàu đó có lố nhố khoảng hơn chục người, ai cũng lăm lăm dao kiếm
sáng loáng, và tiếng “Uỳnh” cùng sự rung chuyển vừa rồi được tạo ra bởi
chính sự va chạm của hai chiếc tàu. Hắn hoảng hốt quay sang hỏi Dâu:
- Cái gì thế em? Sao chiếc tàu đó lại cố tình đâm vào tàu của mình vậy?
- Không ổn rồi anh ơi, ta gặp cướp biển rồi.
Dâu chưa nói dứt lời thì lập tức đám người từ con tàu lạ đã đồng loạt nhảy sang, tên nào nhìn cũng cao lớn, mặt mũi dữ dằn…
Lúc
này, hành khách trên tàu đã nhốn nháo, hoảng loạn và ùa cả ra ngoài
boong. Đám cướp biển đứng dàn hàng trên mũi tàu. Tên cầm đầu dơ thẳng
thanh gươm lên trời rồi quát lớn:
- Tất cả ở nguyên vị trí, đứa nào chống cự, tao chém!
Tức thì cả tàu im phăng phắc. Dắc cũng chưa biết phải làm gì, đành im
lặng nắm chặt lấy tay Dâu để trấn an nàng. Hắn nhìn sang bên thì thấy
thằng Reo đã đứng cạnh hắn từ bao giờ, mặt nó tái đi vì sợ. Bọn cướp
chạy vào từng khoang vơ vét hết hành lý, đồ đạc có giá trị rồi chất lên
phía mũi tàu. Chúng bắt tất cả mọi người ra ngoài quỳ xuống, chổng mông
lên thành hai hàng dài dọc theo thân tàu. Sau đó, chúng lần lượt đi lục
soát từng người một, lấy hết trang sức, ví, điện thoại. Thậm chí quần áo
người đó đang mặc trên người, nếu chúng thấy đẹp thì cũng lột luôn. Chỉ
còn cách vài người nữa thôi là bọn chúng sẽ lục soát đến chỗ thằng Reo,
tiếp đó tới Dắc, rồi tới Dâu. Thằng Reo thì có vẻ như đã hoảng loạn đến
tột độ, người nó cứ rung lên bần bật đến nỗi Dắc còn nghe rõ tiếng hai
hàm răng của nó đang va vào nhau cầm cập…
- Tháo dây chuyền ra mau.
Tên cướp ra lệnh rồi kề gươm vào cổ một người đàn ông đang quỳ sụp xuống
sàn tàu. Cùng lúc, một tên khác nhanh chóng lục soát khắp người, thọc
tay vào từng túi quần, túi áo của người đàn ông đó và moi hết ví, điện
thoại…
- Đại ca ơi, trong túi quần thằng này có cả bao cao su đại ca ạ.
- Cho mày đó, mang về mà dùng.
- Nhưng em toàn quay tay mà, có bao giờ được chơi gái đâu mà dùng.
- Quay tay cũng nên đeo bao vào, tay mày bẩn thế kia, dễ viêm nhiễm lắm.
Nói xong hắn lại dằn thanh gươm vào cổ người đàn ông tội nghiệp:
- Tháo luôn cả cái nhẫn ở tay ra mày.
- Ôi anh cướp ơi, em xin anh cướp. Anh lấy gì cũng được nhưng cái này là
nhẫn cưới của em, xin anh đừng lấy. Vợ em nó dặn rằng không được để mất
nhẫn cưới, mất nhẫn cưới là tình cảm vợ chồng dễ rạn nứt lắm. Giờ anh
mà cướp nhẫn này của em thì về vợ nó treo trym em lên mất anh ơi…Xin anh
tha cho…
- Mày thích vợ mày treo trym hay thích tao cắt trym mày luôn bây giờ…
Xử lý xong người đàn ông, bọn cướp lục soát tiếp đến một cô gái khá trẻ
và xinh xắn. Lúc bọn chúng tháo dây chuyền, bông tai, lắc tay thì cô gái
cúi gằm cam chịu, nhưng khi một tên giở trò lợi dụng khua khoắng, thò
tay luồn vào trong váy thì cô gái đã phản ứng dữ dội:
- Bỏ tay ra! Tôi là con gái nhà lành, các anh đừng hòng làm nhục.
Tên cướp nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha. Con gái nhà lành à? Hay lắm! Mấy đứa đâu, khiêng con này ra phía cuối tàu, cho chúng mày hiếp dâm thoải mái.
Chỉ chờ có thế, mấy tên cướp lao vào rồi lôi xềnh xệch cô gái xinh đẹp
ra phía sau thi nhau hãm hiếp. Tiếng gào khóc, la hét, tiếng cười khả ố,
thỏa mãn tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn nghe thật khó chịu. Sau cô
gái là đến lượt một bà già. Bà này chắc khoảng 60 tuổi, người phốp pháp,
mặt trét đầy son phấn lòe loẹt nhìn phát gớm. Được cái từ đầu đến chân
óng ánh đầy dây bạc, vòng vàng. Bọn cướp hí hửng lắm, ai cũng như mụ già
này thì chả mấy mà bọn chúng giàu sụ. Đang lúc tên cướp hối hả tháo đồ
thì mụ ấy bất ngờ hét to lên:
- Bỏ tay ra! Tôi là con gái nhà lành, các anh đừng hòng làm nhục.
Tên cướp nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha. Con gái nhà lành à? Hay lắm! Mấy đứa đâu, khiêng con điên này quẳng xuống biển cho cá mập ăn…
Tức thì, mấy tên cướp lao tới lôi xềnh xệch mụ ta ra chỗ mép tàu. Mụ béo vùng vẫy quyết liệt, vừa giẫy đạp vừa gào thét:
- Tôi cũng là con gái nhà lành, tại sao lại không hiếp dâm tôi? Đừng ném tôi xuống biển, tôi muốn bị hiếp dâm…
Chỉ còn một người nữa là tới lượt Reo rồi, và tất nhiên sau đó là tới
lượt Dắc. Lúc này Dắc mới thấy sợ. Hắn không sợ bị bọn cướp giết vì hắn
biết nếu cứ ngoan ngoãn nộp hết tiền bạc cho chúng thì chúng sẽ chẳng
giết hắn làm gì. Cái hắn lo sợ là một cuộc sống không xu dính túi ở một
vùng đất mới hoàn toàn xa lạ. Đang băn khoăn suy nghĩ, chợt Dắc thấy Reo
dúi dúi vào tay hắn một nắm tiền:
- Gì thế mày? Sao lại đưa tiền cho tao?
- Tao còn nợ mày 2 triệu mà, định bảo tết trả mày nhưng thôi, tiện đây
tao trả luôn. Hết nợ nhé. Mà mày có cần thêm tiền nữa không? Tao cho mày
vay thêm 2 triệu nữa, lúc nào có trả tao cũng được.
Nói rồi Reo ấn nắm tiền vào túi áo của Dắc. Đúng lúc ấy thì bọn cướp đi tới. Chúng lại dí gươm lên cổ Reo rồi lục soát khắp cả:
- Thằng này không có đồng nào trong người đại ca ạ.
- Ừ, tao cũng đoán thế, nhìn nó như thằng nghiện thế kia thì cũng không hi vọng gì. Thôi, qua thằng này xem sao.
Lưỡi gươm sáng lóa, lạnh lẽo lại được chuyển sang cổ Dắc. Bọn chúng
không thấy Dắc đeo đồng hồ hay trang sức nên lập tức thọc ngay tay vào
túi quần Dắc để tìm ví, chúng moi hết cả túi trước túi sau nhưng cũng
chẳng lấy được gì. Rồi mắt tên cướp sáng lên khi nhìn thấy nắm tiền
trong túi áo Dắc. Hắn hăm hở định luồn tay vào thì bất ngờ bị một bàn
tay nào đó bóp chặt, bẻ gập ngược lại kêu cái “Rắc”. Hắn rú lên đau đớn.
Chưa kịp hoàn hồn thì “Bốp”, một cú đá như trời giáng nữa vào giữa mặt
khiến hắn ngã bổ ngửa ra sàn, quằn quại đau đớn. Dắc ngạc nhiên nhìn
sang, thì ra là Dâu. Không ngờ Dâu ra đòn nhanh thế, thảo nào từ đầu tới
giờ thấy mặt Dâu cứ lạnh tanh, không hề biểu lộ chút sợ hãi.
Tên đại ca thấy đồng bọn bị tấn công thì vung gươm chém tới. Nhưng hắn
chỉ vừa dơ được lưỡi gươm lên thì Dâu đã xoạc người quăng chân quét một
đường dài dưới sàn tàu, hất bay cả hai chân của tên cướp lên cao. Hắn
mất thăng bằng và đổ uỳnh xuống. Chỉ chờ có thế, Dâu phi người nhào đến,
thúc nguyên cả đầu gối vào giữa ngực hắn. Tên đại ca “Hự” lên một tiếng
cụt lủn rồi nằm im bất động.
Mấy tên cướp thấy đại ca lâm nguy thì đồng loạt vác gươm xông lên. Dâu
nhặt luôn thanh gươm của tên đại ca vừa rơi ra trên sàn rồi nhanh như
cắt bật mạnh lên cao, đu vào cái dây thừng trên cột buồm quay một vòng
tròn đạp thẳng vào bọn cướp. Cú đạp rất mạnh khiến một tên lộn nhào
xuống biển, hai tên khác loạng choạng rồi ngã chúi về phía mé tàu. Nhưng
khi mà chân của Dâu chưa kịp chạm đất thì hàng chục mũi gươm đã đồng
loạt đâm tới. Trong tích tắc, Dâu đạp mạnh chân xuống sàn tàu rồi bám
một tay vào sợi dây bật mạnh lên cao, tay còn lại lia một đường gươm sắc
ngọt chém thẳng về phía mấy tên cướp đang nhao đến. Ba tên cướp dính
đòn buông gươm gục xuống sàn, còn lại mấy tên nữa vẫn ngông cuồng lao
tới.
Cuộc đấu vẫn đang ở hồi ác liệt, ánh gươm vẫn lướt lên loang loáng,
tiếng la hét, tiếng đao kiếm chạm nhau leng keng vang động cả một khoảng
không. Đã có thêm vài tên nữa dính đòn, ngồi sụp xuống sàn ôm vết
thương rỉ máu, chỉ còn hai tên vẫn trụ lại nhưng trên nét mặt chúng hiện
lên đầy những lo ngại. Trong khi đó, Dâu vẫn rất nhanh nhẹn và bình
thản:
- Ta không muốn làm ai đổ máu thêm nữa, hãy khiêng hết đồng bọn của
ngươi về tàu rồi cút khỏi đây ngay. Lần này ta tha, nếu lần sau còn gặp
lại các ngươi, ta sẽ giết hết. Cút mau!
Vậy là bọn cướp lục đục khiêng người chạy hết về tàu của chúng rồi cuống
cuồng nổ máy rút đi. Mọi người thở phào nhẹ nhõm và hối hả tìm nhận lại
đồ đạc, hành lý của mình. Con tàu lại tiếp tục cuộc hành trình với một
vẻ rất yên bình, như chưa hề có cuộc giao tranh. Lúc sau, chỉ còn Dắc và
Dâu đứng lại trên boong. Dắc nắm lấy tay Dâu rất lâu rồi thì thầm:
- Lúc em đang đánh nhau với bọn cướp ấy, anh đã định xông vào giúp em,
nhưng anh có cái bệnh sợ máu, nhìn thấy máu là choáng váng đầu óc, thế
nên anh lại thôi.
- Không cần đâu, một mình em thừa sức giải quyết được bọn chúng rồi. Mà
anh là họa sĩ à? – Dâu hỏi rồi chỉ vào túi hành lý lổn ngổn đầy bút và
giấy vẽ của Dắc.
- Ừ, anh là họa sĩ, chuyên vẽ tranh khỏa thân.
- Muốn vẽ em không? – Dâu ngượng ngùng đề nghị.
- Có....