Snack's 1967
Trang chủ
Chào mừng các bạn đến với câu lạc bộ vui vẻ
CF

 

-Muốn đánh nhau với bà thì về học thêm đi!! – Nàng nhếch môi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nàng không phải loại "chính nhân quân tử" nên bị dồn đến đường cùng thì đòn nào cũng dám xài!!?!

Nàng muốn bỏ đi nhưng sực nhớ đến đám đàn em hắn lảng vảng bên ngoài kia, nàng hơi khựng lại. Nhìn hắn lăn lóc dưới đất, nàng nhếch môi cười. Nàng cúi xuống, đưa tay túm chặt đầu hắn.

-Khi nãy còn muốn cởi hết quần áo của bà phải không?? Được rồi, thế thì… – Nàng cười gian manh, tay bắt đầu lột… quần áo của hắn.

-Con… con… – Hắn ngắc ngứ.

"BỐP"!! Hương dọng luôn 1 đấm vào đầu hắn, tên thanh niên ngất xỉu!!?!

Nàng lột, lột, lột, lột… chả bao lâu hắn đã chỉ còn lại mỗi cái quần đùi!!

-Lần sau mà còn để bà gặp thì không còn cái quần để mặc đâu con!! – Hương vừa khoác áo của hắn lên người, vừa lầm bầm.

Nàng bỏ đi, lẩn vào đám đông tò mò đang vãn dần, đám du côn kia tất nhiên không tìm ra nàng, bọn chúng đâu có biết nàng đã mặc đồ của đại ca lên người nên cứ chăm chăm đi tìm con bé mặc áo thun xanh, quần hộp đen.

Chương 29: LO SỐT VÓ!!

Còn Thanh, trong lúc chị cô đang cắm đầu bỏ chạy khỏi đám du côn, thì cô vẫn núp ở 1 góc trong con phố gần đó. Cô sùi sụt khóc, vừa lo cho chị, vừa cảm thấy xấu hổ vì hành động vô cùng ngu ngốc của mình.

Cô tự hỏi tại sao mình lại si mê 1 tên như thế, mãi cho đến khi Hương xuất hiện, cô mới nhận ra bộ mặt thật của hắn. Thanh cắn môi, chị Hương vì bảo vệ cô mà phải ở lại với đám côn đồ đó, còn cô, người gây ra mọi chuyện lại đang trốn ở đây!!

- Thanh ơi!! Lỡ chị Hương… Mày… mày… – Thanh nước mắt ngắn nước mắt dài, cô lo cho Hương lắm. Tất nhiên Thanh không biết Hương 1 thân võ nghệ, cô lo bọn nó làm gì Hương rồi! Cô giận mình quá!

Thanh cầm cái điện thoại trong tay, cô run run đưa lên. Đến nước này thì cô không thể không cho ba mẹ biết chuyện.

Hương thở phào, nàng ngó trước ngó sau. Không có tên nào quanh đây nữa, nàng thoát rồi!! Phù!!

Hương cởi cái áo đầy mùi… rác trên người ra, không vì tình thế hiểm nghèo thì đừng hòng nàng mặc vô, thảo nào mà nàng đi đến đâu là dân tình dạt ra đến đó. Ai cũng thầm nghĩ: đẹp gái mà sao ở dơ dữ vậy cà!?

Sực nhớ đến em, bụng nàng thót lại. Thanh giờ này ra sao rồi??

Hương thò tay vô túi, lôi cái điện thoại ra gọi cho Thanh. Mải đánh nhau, trốn chạy, nàng quên béng con em.

MÁY BẬN!! Trên màn hình hiện lên dòng chữ càng làm Hương lo sốt vó!

- Con nhỏ chết tiệt! – Nàng nghiến răng!!?! Hương lo quá, lỡ nó mà có mệnh hề gì thì…

Nàng bấm điện lại, lần này mà không có thì buộc lòng nàng phải nói với chú thím thôi.

- A-lô… – Đầu dây bên kia lên tiếng.

- Thanh!! Mẹ kiếp! – Hương gầm vào điện thoại. – Cô đang ở đâu?? Cô có biết tôi lo cho cô lắm không, sao không bắt máy!?! – Hương tuôn 1 tràng, nàng vừa mừng vừa giận.

- Chị… chị… em xin lỗi. – Bên kia Thanh lí nhí nói, cô biết chị cô lo lắng lắm, tự nhiên cảm giác tội lỗi trong lòng Thanh lại tăng lên.

- … – Tự nhiên cơn giận trong Hương xẹp lép. Nàng thấy em không sao thì nhẹ nhõm vô cùng. – Đang ở đâu? – Nàng hỏi, giọng dịu dàng hơn.

- Em đang ở nhà… – Giọng Thanh lí nhí.

- HẢ!!?! – Hương nghe mà muốn bật ngửa ra, đã bảo là không mách chú thím cơ mà. – Thế, thế… – Tự nhiên nàng ấp úng, thế câu **** thề khi nãy…

- Chú đây! – Bên kia giọng chú Minh vang lên, vẫn là cái giọng nói này nhưng sự bông đùa mọi khi biến đâu hất sạch. – Con đang ở đâu? Có bị làm sao không… – Nói đến đây, giọng chú tràn đầy lo lắng.

- Ơ… À! Con không sao! – Hương trả lời.

- Có thật không?? Bọn nó không làm gì…

- Không sao thật mà chú! – Hương nói nhanh, nàng biết chú nàng sợ cái gì, mà cũng đúng, chú Minh đâu biết nàng có võ!!?!

- Vậy thì chú đến đón con, con đang ở đâu?? – Giọng chú có vẻ nhẹ nhàng hơn, nghe Hương ăn nói rành mạch như thế chú mới bớt lo.

- Ưm… con… con đang ở đường AB, ngã tư đó chú. – Hương vừa ngó lên tấm bảng quảng cáo gần đó vừa nói.

- Rồi, đợi chú nhé!

Chú thím trao đổi ánh mắt nhìn nhau sau cuộc điện thoại. thím lau lau nước mắt thở phào.

- Vậy là nó không sao…

Chú Minh chả còn thời gian nghe vợ nói, chú lao ra cửa phóng lên xe vọt đi.

Hương vì con chú mà dám ở lại giữa đám côn đồ ấy, chú và thím vừa biết ơn vừa lo lắng. May quá, lỡ mà bọn nó làm gì bậy bạ chắc ông anh lao đến xé chú ra làm tư quá!! Híc híc.

Cái ngã tư đèn xanh đèn đỏ đã hiện ra trước mắt chú, dưới cột đèn giao thông là 1 cô gái mặc áo thun xanh, quần hộp đen đanh đá đá cái lon.

- Hương!! – Chú vui mừng gào lên. May quá, nó không sao thật rồi.

- A! Chú!- Cô gái ấy nhảy loi choi ra hiệu, chắc cô sợ chú không thấy mình.

Chú Minh dừng xe bên lề, chú lao lên lề, nắm vai Hương quay tới quay lui mấy vòng để xem thử con cháu "bảo bối" có sứt mẻ miếng nào không?? Chú thở phào, đưa cho Hương cái mũ bảo hiểm. Mà khoan!!

- Người cháu…

- Có mùi rác!!! – Hương tiếp lời, mặc nguyên cái áo đó vô người, bảo sao không "nồng nàn" mùi rác được??

Thấy mặt ông chú hiện rõ hai chữ THẮC MẮC, Hương nhe răng cười trấn an.

- Tí nữa về cháu kể cho.

- Ờ ờ! May nha! Mày liều thiệt đó, chú thím biết ơn mày quá Hương ơi!! – Chú Minh không nén nổi xúc động.

- Thôi về đi chú! – Hương lo con bé Thanh ở nhà sẽ bị ăn roi bầm *** nên giục chú.

- Ờ ờ!

Xe vừa về đến nhà, nàng đã thấy thím chạy ra đón.

- Hương ơi!! Hu hu… – Thím vừa khóc vừa nói, trông tội nghiệp quá!

- Con không sao mà thím!! – Hương áy này khi thấy thím lo cho mình như thế.

- Trời ơi!! – Thím xúc động đến nỗi đứng im một chỗ, miệng há ra như muốn nói mà nói không được.

Hương vội dìu thím vô nhà.

- Không sao mà thím!!

………………………

Chương 30: NỖI LÒNG CỦA CHA MẸ

Thím vô đến nhà mới hoàn hồn, bà cứ xăm soi Hương, sợ nàng có bề gì thì…

- Kể cho thím nghe, có chuyện gì?? – Giọng bà gấp gáp khiến Hương thấy tội nghiệp vô cùng.

- Kể đi, đừng giấu chú thím, con Thanh nó kể hết rồi!! – Chú nhắc trước.

- Dạ, dạ!! – Hương nhăn nhó, con quỉ con kia sợ quá kể hết rồi sao?? Thế thì nàng muốn giấu cũng không được rồi.

Hương bắt đầu kể. Càng kể, mồm của 2 người lớn càng há ra, chỉ thêm chút nữa chắc phải đến bác sĩ chỉnh hình luôn!!?!

- Thì …thì lúc em thanh nó chạy rồi, cháu cầm ghế… ờ… ờ… – Hương mặt mày méo xệch, mẹ nàng mà biết tin con gái có võ truyền ra ngoài chắc té xỉu quá!!

- Sao nữa?? – Thím nhịn không nổi liền xen vô.

- Dạ… cháu phang vào lưng thằng đứng ngoài cùng, nó không đề phong nên… – Hương nheo mắt nhìn chú thím. – Chú thím hứa không kể cho mẹ cháu nghe nhé!!

- Hứa!! – Hai người đồng thanh nói.

- Nên nó đập đầu vô bàn…

Khi Hương kể đến những đoạn gay cấn, chú thím nàng cứ nhấp nhổm trên ghế không yên. Họ vừa bất ngờ vì con cháu "trông có vẻ" hiền lành của họ hoá ra võ nghệ đầy mình như thế, vừa thót tim lại vì… Hương quá có khiếu kể chuyện. Kể đến đoạn đánh đấm thì máu kiếm hiệp trong người ông chú nổi lên, ông vỗ đùi đánh đét.

- Hay lắm! Sao không đá cho nó khỏi lấy vợ luôn con!! – Ông hùng hồn nói, rồi sực nhớ ra như thế thật khiếm nhã trước mặt 2 người phụ nữ, ông đằng hắng. – Kể tiếp đi con!!

- Sau đó con úp sọt rác lên đầu hắn, xô đám gậy gộc dựng bên tường vô người hắn… – Chỉ với nghe đến đó, chú thím đã thấy hả dạ lắm rồi. Đúng, đối với loại người như hắn thì úp nguyên cái sọt rác lên đầu, xô cây đè lên là còn nhẹ đó. – Rồi con sợ đám đàn em hắn phát hiện, con lột hết quần áo hắn ra mặc vô mới thoát được đó chú. – Hương "vô tư" kể.

spinner.gif

Chú thím nàng không hẹn mà nhìn nhau. Không ngờ con bé này ra tay "nặng" như thế, phô bày "cảnh xuân tươi mát" của người ta ra thì quả thật là "hơi" ác. Mà không ác thì không phải là nàng!!

- À! Mà con Thanh đâu rồi thím?? – Hương sực nhớ ra "nhân vật chính".

Nhắc đến nó, chú Minh lại nổi cơn điên.

- Nó trốn trong phòng rồi, ra đây là chú… – Ông giận đùng đùng. Mặt đỏ gay. Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là ông không chịu nổi. Ai đời cho nó ăn học tử tế mà lại chết mê chết mệt 1 thằng du côn.

- Cháu thấy em nó còn bé! Hay chú tha…

- Im ngay! Chú dạy dỗ nó ra sao mà… – Chú Minh tức đến mức nói không ra hơi!!?!

- Nhưng dù sao thì em nó cũng biết lỗi rồi mà chú. – Hương tiếp tục xin cho em, thật ra nàng không muốn em bị ăn đòn dù cũng thấy điên thật.

Chú nàng không nói nữa mà bỏ thẳng vào trong, ông cũng không biết sử trí ra sao nữa!!?

Thím ngồi đó thở dài, bà vừa thương vừa giận con, quả thật bà cũng muốn cho nó vài roi vào ***.

- Thôi đi tắm đi con. Tắm rồi ăn cơm.

- Dạ! – Hương thấy thương chú thím bao nhiêu thì càng hận tên kia bấy nhiêu. Biết thế nàng đã lột hết đồ của hắn ra rồi!!?!

Trong lúc Hương đang tắm thì Thanh đang nằm khóc trong giường. Cô thấy có lỗi với chị và ba mẹ quá. Chính sự non trẻ của cô đã khiến cho ba mẹ phải đau lòng. Thanh vẫn còn nhớ ánh mắt tức giận pha lẫn xót xa của ba mẹ, tại sao cô có thể mê muội như thế. Và cả chị Hương nữa. Suýt nữa cô đã khiến chị gặp nguy hiểm. Thanh không biết phải xin lỗi mọi người ra sao.

Trong phòng…

Chú Minh thở dài. Nói thì hùng hổ như thế thôi chứ chú thương con lắm, thấy nó bỏ lời mọi dạy dỗ ngoài tai để bây giờ gây họa như thế thì chú vừa giận mà vừa xót xa. Nằm một mình vắt tay lên trán, chú nhắm mắt mà ngủ không được, chú cũng muốn nhỏ nhẹ khuyên bảo con, chắc qua chuyện này nó cũng tỉnh ra nhưng lòng tự tôn không cho phép chú làm thế!! Haiz! Làm sao bây giờ??

Trong khi chú đang trằm trọc trong giường thì thím cứ thừ người ra trong bếp. Nồi nước sôi sùng sục mà bà vẫn chưa bỏ rau vào. Thanh ơi là Thanh!! Người làm mẹ như bà đau xót biết chừng nào khi thấy con gái như vậy, may sao có con bé Hương nếu không thì… Bà vừa sợ chồng đánh con đau, vừa muốn ổng… đập cho nó 1 trận. Bà không biết phải làm sao, vừa thương lại vừa giận, nghĩ đến cái thằng mắc dịch đó bà vừa thấy ghê vừa thấy sợ. Lỡ con bà ra sao này lại tiếp tục chết mê chết mệt 1 thằng nữa thì… Nghĩ đến đó bà không đưa tay lên quẹt nước mắt. Bà hi vọng con Thanh nó hiểu ra mà tỉnh ngộ.

………………..

Chương 31: ĐÓN VỀ

Lại nói đến ông Chính, những ngày con gái đi quả là thiên đường. Vừa đỡ mệt óc, vừa được ngủ yên, ông sung sướng không để đâu cho hết. Cấp dưới của ông nhờ thế mà cũng dễ sống hơn.

Sáng nay, lúc đang nghiên cứu tài liệu thì tự nhiên điện thoại di động rung lên như điên. Ông càu nhàu thò tay vô túi, ai gọi cho ông trong giờ hành chính nhỉ??

- A-lô!

- Anh hả, em đây. – Giọng chú Minh có vẻ lo lắng từ đầu bên kia vọng qua.

- Có chuyện gì? – Tự nhiên ông cũng thấy bất an, thằng em "quí hóa" cả đời không điện cho ông lấy 1 cuộc, sao tự nhiên…

- Ờ… anh à. Em có chuyện cần nói với anh. – Bên kia lại dài dòng, hình như có cái gì khó nói.

- Chú nói nhanh nhanh lên dùm cái. – Ông Chính sốt ruột, số tài liệu, hồ sơ đang chờ ông giải quyết có thể đè chết 1 con trâu.

- Anh à, em… em… xin lỗi.

- Hả? Mày bị khùng hả Minh? – Ông Chính bắt đầu nổi điên, gọi điện đến làm phiền ông chỉ để nói mấy câu ba láp này thôi hả???

- Em nói xong phải bình tĩnh nhé, anh đừng nói với chị… – Giọng chú Minh nghe mới khổ sở làm sao, chuyện như vậy làm sao chú dám nói cho ông??

- Ừ!

- Con bé Hương nhà anh nó đang ở… ở chỗ đám du côn, em… em sợ…. – Chú không dám nói thẳng với anh là vì con bé Thanh mà Hương bị kẹt ở chỗ đám du thủ du thực.

- Hả?? – Ông Chính đứng bật lên. – Sao?? Chú… chú…

- Anh đến đây ngay đi, có gì anh em mình…TÚT! TÚT! – Chú chưa nói dứt câu bên kia đã cúp máy, kì này thì anh chú giết chú mất!!

- Minh ơi!! Mày ra đây mở cửa cho tao!! – Ông Chính đứng bên ngoài gào tướng lên. Ông chả thèm bấm chuông bấm chiếc, bây giờ con gái ông là trên hết!! – Minh ơi!! Mày ra mở cửa cho tao!

Ông đã lái xe 1 lèo đến thẳng đây, chả kịp chờ anh tài xế. Con gái của ông là quan trọng nhất, dù không hiểu hết lời thằng em nhưng ông biết con gái đang gặp chuyện. Hương ơi!! Biết thế ba để con ở nhà cho rồi!! Chỗ đám du côn là chỗ nào, cái từ "du côn" càng khiến ông lo hơn. Dù con gái ông 1 thân võ nghệ nhưng lỡ bọn nó đông thì làm sao con bé đánh lại!!?!

Nghe tiếng ông anh hò hét ngoài cửa, thím từ dưới bếp chạy ra.

- Anh! Anh đến rồi! – Thím luống cuống mở của. Tự nhiên nhìn ông Chính thím thấy có lỗi quá!! Khiến một người bận trăm công nghìn việc như ông phải phóng tới đây thì thất là không phải.

- Thím Tư! Con Hương, con Hương nó đâu?? – Ông Chính vứt toẹt cái xã giao lịch sự, hỏi dồn.

- Con bé ở trong nhà đó anh Hai! – Thím nhìn ông anh hớt hải thì cảm giác tội lỗi càng tăng lên.

- Hả?? Chú thím giỡn tôi phải không?? – Đột nhiên ông gằn giọng. Rảnh quá hết chuyện chơi hay sao mà dám hù ông như thế.

- Không phải đâu anh, anh vô nhà nghe vợ chồng em giải thích đã!! – Thím líu ríu.

Nói rồi thím kéo tay ông vô nhà, nhìn ông mặt mày đỏ rực thì thím càng lo, không nói cho rõ ràng thì vợ chồng thím chết với ông anh này!

- Anh ơi! Ra đây, anh Hai đến!! – Thím vừa rót nước vừa gọi chồng.

Chú Minh đang nằm trong phòng nghe vợ gọi thì bật dậy chạy ra, cái ông này làm gì mà đến nhanh dữ!!?!

- Anh!

- Chú thím muốn nói gì?? Con Hương nhà tôi nó…

- Anh từ từ nghe em nói đã. – Chú Minh nhăn nhó, ông anh đã "đại giá quang lâm" thế này thì… – Chuyện là vầy anh à…

Chú kể tới đâu, cặp lông mày ông Chính càng dính vô tới đó, nghe chú tường thuật mà tim ông đánh lô tô trong ngực ầm ầm!!?!

- Thiệt hả chú!?? – Ông há mồm, không ngờ câu chuyện lại diễn biến… li kì và hấp dẫn như thế.

- Ờ! Công nhận con Hương nhà anh giỏi thật, không có nó thì vợ chồng em… – Chú vừa biết ơn Hương, vừa xấu hổ vì đứa con của mình.

Nghe đến đây ông Chính vừa cảm thông vừa… hãnh diện, khi biết con lột hết quần áo của thằng kia ra ông không khỏi "hãi hùng", nó dám làm thế sao, ông bà thông gia mà biết thì… Ực!! Con ông đẻ ra đúng là cao thủ, ra tay thật tàn nhẫn, rất hợp… với nghề kinh doanh của ông. He he!! Haiz!! Nhưng mà cũng tội chú thím quá!!

- Thôi, cháu nó lỡ rồi thì lựa lời khuyên bảo nó, haiz!! Trẻ con mà!! – Ông Chính cảm thán! – Thời gian qua cháu nó làm phiền chú thím quá, thôi để tôi đưa nó về!!

- Anh xem như vậy cũng được! Thôi! Anh ăn cơm với chúng em nhé. – Chú chỉ biết đồng ý.

- Ừ!

Hương vừa từ trong nhà tắm bước ra đã thấy ông già ngồi đó.

- Ơ! Ba, ba đến đây làm gì?? – Nàng ngạc nhiên trước sự có mặt của ông.

- Thì tại chú mày nói… ờ mà có sao không con?? – Ông Chính "bắn" khỏi ghế, săm soi "cục vàng", nó mà sứt miếng nào chắc ông khó sống yên với bà vợ.

- Con không sao mà ba!! – Nhìn ông già săm soi, tự nhiên nàng thấy khó chịu. Nhưng nghĩ đến sự lo lắng của ba, vì mình mà bỏ hết công chuyện, Hương cầm tay ba nịnh. – Ba! Con không sao thiệt đó, ba lại đây con đấm lưng cho.

- Khỏi cô nương!! Đi đâu là gây sự đó. Vụ thằng con rể còn chưa đã sao?? – Ông giả vờ nghiêm mặt chứ trọng bụng khoái tỉ tì ti!!

Những làn gió ve vuốt, tiếng nhạc êm dịu, cô gái khẽ nhắm mắt tận hưởng chút xíu bình yên còn sót lại. Ở đây cô đã tạm quên đi những phiền toái, bực dọc. Một phút trôi qua… rồi 2 phút… phải chăng nàng sẽ có được những giờ phút thảnh thơi ở đây?? Không có ông già, không có Trịnh Vũ, haiz… cuộc đời thật là vui!!!

Hương khoan khoái nhấp từng ngom nước cam nhỏ.

- Anh Vũ! Dạo này còn ghé đến chỗ thằng Hoàng không anh? – Một giọng lạ hỏi.

- Không! Nó suốt ngày gái gú, đến cũng có thấy nó đâu! Thế mày đi Sing chơi có kiếm được cô nào ngon ngon không?? – Một cái giọng quen thuộc chọc thẳng vô tai Hương.

- Ha ha! Em thì thèm gì, mình có đầy mà anh. Hôm nay anh em mình đến đâu đây?? – Lại 1 cái giọng vô cùng quen vang lên. – Hay anh Phong làm chủ xị nhé!

- Ừ! Thằng Vũ OK thì tao chịu liền. – Giọng nói này nàng nhớ có nghe ở đâu rồi!?!

Mấy tiếng nói ngày càng gần hơn.

Hương sững người! Không!! Không thể được!! Nàng muốn khóc thét lên!! Không thể là hắn được!!

Không tự chủ được, nàng từ từ quay đầu lại.

Dù đã có chuẩn bị nhưng cái li trên tay nàng vẫn tuột xuống đất!! Mắt nàng tròn vo, tại sao thành phố Y to vật vã thế này mà đi đâu cũng đụng cái "vỏ dưa" đáng ghét ấy?? Không phải chỉ một mình hắn mà…

- Á!! – Một thanh niên trong đám chỉ thẳng tay vào mặt Hương mà THÉT lên!

- Á!! – Nàng đã nhận ra kẻ đó!!

Hai tiếng "Á" thu hút tất cả ánh mắt của đám thanh niên.

- Tiểu yêu!! – Trịnh Vũ kinh ngạc thốt lên, bẵng đi 1 tuần giờ lại lù lù xuất hiện.

- Trịnh Vũ! – Hương rời mắt khỏi tên thanh niên kia nhìn anh.

Hôm nay anh ăn mặc rất đơn giản. Sơ-mi đen cổ hở, quần jean nhưng lại vô cùng đẹp trai, đặc biệt là gương mặt lạnh lùng vốn có. Đúng là có thể hút hồn tất cả con gái, trừ Hương ra.

Đúng ra nàng đã bỏ đi ngay từ khi thấy anh, nhưng có 1 người khiến Hương phải chú ý.

Hương rời mắt khỏi Trịnh Vũ, nhìn tên thanh niên khi nãy.

- Còn nhớ người quen không? – Nàng hỏi đầy khiêu khích.

- …

Làm sao hắn quên được kẻ đã "phô bày" thân thể hắn ra giữa bàn dân thiên hạ, hôm đó hắn vừa đau vừa xấu hổ?? Hắn chính là tên thanh niên đã bỏ rơi Thanh!!!!

Trịnh Vũ nhíu mày, không ngờ thằng đàn em của anh lại quen nàng.

- Chuyện gì vậy Phương??

- … – Hắn mặt đỏ đến tận mang tai, nhưng không dám manh động, hắn nhận thấy con nhỏ này có cái gì với Trịnh Vũ.

Anh quay qua Hương, con tiểu yêu này lại gây chuyện gì đây, lâu không gặp anh cũng thấy "nhớ" nó gớm!!

- He he! Có gì đâu! – Hương đứng dậy. Nàng nửa muốn bỏ đi, nửa muốn quậy tên thanh niên tên Phương kia. Những gì hắn nói đến bây giờ nàng vẫn chưa quên.

- Tiểu yêu, cô lại gây rắc rối hả? – Trịnh Vũ nheo mắt hỏi.

- Đâu có! – Hương chối, thôi, bỏ đi cho rồi. Hắn mà dám đụng đến con bé Thanh thì nàng lột da hắn sau. Có Trịnh Vũ nàng lại hết ham.

Hương quay lưng đi, bỗng nghe đằng sau có tiếng gọi.

- Em! Ở lại với bọn anh cho vui! – Hương ngoái lại thì thấy Phong đang vẫy vẫy.

Phong thấy nàng đẹp vậy thì không nỡ… để nàng đi. Anh cố lờ đi cái lườm của Trịnh Vũ.

Hương hơi bối rối, nàng chưa kịp quyết định thì đã nghe tiếng Trịnh Vũ.

- Ở lại chơi! Cô sợ tôi làm gì cô sao?? – Trịnh Vũ giở giọng bỡn cợt, anh đổi ý rồi, phải rủ con nhỏ này theo để "gài" nó 1 phen. Anh hận nó lắm!!

- Hừ! Trịnh Vũ đồ… – Hương trợn mắt bặm môi nhìn lại anh, thách à? Tưởng tôi sợ sao?? – Được! Đi thì đi, nhưng anh phải xin ba tôi đã!!

- Ha ha! Tưởng gì, chắc chắn "nhạc phụ đại nhân" sẽ không từ chối đâu!! – Trịnh Vũ nheo đôi mắt đẹp nhìn nàng.

- Hứ! Ai là nhạc phụ của anh?? – Nàng gườm. Môi dẩu ra thách anh. Trịnh Vũ nhìn mà muốn… cắn cho 1 phát.

Mấy thanh niên cùng nhóm đưa mắt nhìn nhau, không giấu nổi ngạc nhiên. Sao?? Chả lẽ con bé này là chị dâu tương lai của tụi mình sao?? Nhìn cái tướng gườm gườm kia lại càng không phải.

- Ơ!! – Một thanh niên trong nhóm khôi khỏi thốt lên, anh này đưa mắt nhìn Phong. – Anh Phong…

- Hề hề!! Chị dâu tương lai của tụi bây đó!! – Phong mau mắn giới thiệu.

- Trời! – Tên Phương kia toát mồ hôi, những lời hắn nói với nàng, giờ nàng mà thuật lại cho Trịnh Vũ nghe chắc hắn nhừ xương.

- Hừ! – Hương hừ mũi. Ai là chị dâu của mấy người??

…………………..

Chương 33: ĐI NHẬU!

Trời đã gần tối…

- Thế giờ cô muốn đi đâu? – Trịnh Vũ hỏi. Ưu tiên phụ nữ.

- Anh rủ tôi đi mà!! – Hương bĩu môi, mấy cái chỗ khoản chơi, anh giỏi hơn cô gấp trăm lần.

- Thế thì đừng hối hận nhé!!

Nhìn ánh mắt gian tà của anh, nàng vừa tò mò, vừa lo lắng! Nhưng đồng thời máu hiểu thắng cũng nổi lên.

Đi đâu??

- Thì đi rồi biết!!

Gió bắt đầu mang mùi của biển. Năm thanh niên cùng 1 cô gái trên chiếc xe mui trần chạy bon bon.

Hương thắc mắc không biết là đi đâu?

- Đi nhậu hả?? Tôi không biết nhậu đâu nha. – Hượng dạo trước.

- Ha ha!! Đúng, đi nhậu đấy! Cô không biết uống thì ngồi ăn! Xong thì uống vài li, có say thì… – Nói đến đây anh cười gian manh, hé hé!!

- Cái… Cái đồ!! – Đồ con heo! Hương gào lên trong lòng, giữa bao nhiêu người nàng không thể đánh mất tác phong được.

Nàng dứ dứ nắm đấm về phía anh như muốn cảnh cáo: giở trò thì liệu hồn!!

- Bộ cô nghĩ gì lung tung hả?? Thì trước sau chả làm, làm trước có sướng hơn không?? – Miệng lưỡi Trịnh Vũ thật nham nhở hết chỗ nói.

- … – Hương mặt đỏ tía tai, thẹn đến mức không nói được lời nào. Sao tên này dám oang oang phát ngôn như thế??

Đám ngồi phía sau không ngờ hai người này "công khai" đến thế, chắc họ quên có người ngồi ghế sau rồi.

Phong cảm khái lắc đầu, cuối cùng thì mong ước của bác gái sắp được thực hiện rồi!!

Phương thì càng khiếp sợ, hắn đã tuyên bố sẽ "lột" chị dâu, hắn thầm mong cho chị dâu tha cho hắn một con đường sống, không thì…

Trịnh Vũ dừng xe trước một nhà hàng mang phong cách Trung Hoa.

- Đến rồi! – Trịnh Vũ lên tiếng.

Cả đám kéo nhau ra khỏi xe. Hình như anh đã nhậu ở đây nhiều lắm rồi thì phải, thằng nhân viên cứ te te chạy ra đón tiếp làm như quí hoá lắm!

- Anh Vũ! Tụi em đã dọn bàn trên tầng cho anh rồi, mời anh.

Hương đảo mắt xung quanh. Nàng thấy cái bàn "tồi tàn" nhất trong quán này cũng ngốn của người ta không dưới chục triệu 1 lần. Hắn muốn ngồi bàn nào nữa đây??

Đi! Thì đi! Tuy đây là quán nhậu, nhưng nàng chỉ đến ăn thôi!!!? Chắc cũng chả sao đâu nhỉ. Nàng ngó tới, ngó lui… như thể đề phòng. Thế giới nhậu nhẹt là nơi nàng chưa bao giờ biết tới. Trẻ cũng có, xồn xồn cũng hăng tiết vịt. Lâu lâu lại nghe tiếng " Một! Hai! Ba! Dzô!!!!!"

Nhìn cái bản mặt dáo dác của nàng, anh ngứa hết cả gan. Người ta lâu ngày không gặp nên có "nhã ý" muốn dẫn đi ăn mà cái mặt cứ dáo dác ngó thấy ghét. Người ta đã "tử tế" gọi cho nhạc phụ đại nhân thì còn dám làm ăn gì nữa??

Anh làm sao có thể quên vụ trấn lột "dã man" của nàng đối với anh. Vèo 1 phát đi tong cả chục triệu, đã thế còn dám "gài" anh nữa. Nhưng anh cũng chả thèm so đo tính toán. Con tiểu yêu này đúng là toàn "suy bụng ta ra bụng người" là giỏi thôi. Nói thật, nghe toàn mấy tiếng "anh" ngọt ngào, anh cũng nhớ con tiểu yêu lắm. Không có nó tính ra anh cũng buồn.

Sáu người, 5 nam 1 nữ, bất luận xét về tướng mạo hay chiều cao thì 5 anh con trai cũng không chê vào đâu được. Kẻ xấu nhất – theo nhận xét của Hương – cũng khiến bao cô vỡ tim mà chết!! Mặc dù đã thấy Trịnh Vũ nhiều lần nhưng mấy em tiếp viên ở đây đều không cầm được… nước miếng. Người nữ lại càng xinh đẹp, yêu kiều khiến nhiều anh bồi bàn đá phải két bia.

Suốt dọc hành lang, bao ánh mắt dõi theo.

Đang đi, Trịnh Vũ đột nhiên thấy có ai níu tay mình lại. Thì ra là Hương. Tự nhiên níu tay anh lại, con tiểu yêu muốn gì đây??

- Làm gì dữ vậy?? – Nhìn ánh mắt cảnh giác của anh, nàng xị mặt. – Ngồi có phải chờ lâu không??

- Cô muốn gì tiểu yêu? – Anh nheo mắt hỏi.

- Thì thì… – Hương ấp úng, nàng cười nịnh anh. – Trịnh Vũ, tối rồi, anh thấy ngoài trời tối không?

- Thì sao?? – Nhìn vẻ mặt "cười nịnh" híp mí vô cùng dễ thương của nàng, tự nhiên giọng anh dễ hẳn. Mà tối rồi thì đương nhiên trời cũng đen thui chứ sao??

- Thì… đáng lí giờ này mẹ tôi đã nấu cơm rồi, ngồi mà còn chờ nữa thì…. – Hương đỏ mặt giải thích, nàng đói quá. Chuyện đáng xấu hổ này không hiểu sao nàng cũng dám nói với anh. Hình như lâu dần Hương cũng đã quen với sự có mặt của Trịnh Vũ, nghiễm nhiên trong lòng nàng cũng không còn xem anh là người ngoài. Tất nhiên là Hương không biết điều đó!!

- Hừ! Đói hả? – Anh nheo mắt đầy ác ý nhưng giọng lại đầy thích thú, lại còn pha chút dịu dàng.

- Ừ!

- Ha ha! Thế ăn xong có báo đáp gì không?? – Anh cười.

- Hứ! Có thế mà cũng tính toán, cái đồ hẹp hòi, đồ Trịnh Vũ… – Hương lại nổi máu trẻ con. Nàng đói chết mất, trưa nay "lỡ" ăn ít quá!! Nhưng nàng không dám to tiếng, anh mà điên lên thì lại không cho ăn, không chở về mất!! Trong mắt nàng, Trịnh Vũ là đồ hẹp hòi.

Trong lòng anh trào dâng một nỗi thích thú, con tiểu yêu này lúc cần cũng dễ thương quá đấy chứ! Có điều nó muốn ăn thì anh phải cho nó đói đến bủn rủn chân tay thì thôi!! He he!! Tiểu yêu mắc dịch!

- Thôi được rồi, cho ăn đi rồi sẽ được báo đáp đàng hoàng mà!! – Hương nhăn nhó. Nàng có cái tật giống ông già, đó là xấu đói, đã đói thì không chịu được, cả người uể oải mất hết sức lực. Khi đi học về mà không có cơm ăn thì kiểu nào cũng gây sự ầm lên.

- Nhớ đấy nhá! – Anh đưa tay bẹo má nàng.

- Hứ! Thì dẫn đi chơi nguyên 1 ngày! Chịu không? – Hương gạt tay anh ra, xoa xoa má!

- Ha ha! Được! Cô "đài thọ" hết đấy nhé!

- Biết rồi!

Thấy hai người thân mật rù rà rù rì, níu tay, bẹo má,… thì đám đằng sau càng hú hí chỉ nhau.

- Chà!! Tao sắp làm chú rồi đó mày! – Phong nhe răng cười với vẻ tự hào.

- Xời!! Chị dâu trẻ thế kia đời nào thèm đẻ em bé. Chắc còn chưa đi học xong nữa là. – Tên Triều nhận xét.

- Nhưng trước sau chả có!! Tụi mày lo mà tốt với chị dâu đi nhá! – Đức bon chen đưa ra ý kiến.

Chỉ có Phương là im re. Hắn phải tìm cơ hội chuộc tội thôi.

Chương 34: ĐAU BỤNG

Căn phòng chỉ leo lét ánh đèn ngủ…

Hương lăn qua lăn lại.

Đau qua!! Híc híc!! Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy đau đến thế!!

- Trịnh… Vũ!! – Hương gọi trong tiếng thở ngắt quãng. – Mẹ kiếp! Ôi! Đau…

Nàng thở hổn hển, mồ hôi vã ra như tắm.

- Tên khốn!! Dám… – Nàng nguyền rủa kẻ độc ác đó!!

- Ha ha ha!! – Tiếng cười của anh như vọng lại trong đầu nàng.

- Khoái chí đi… – Nàng rên hừ hừ!

Hương đau, đau… bụng lắm.

Nàng đang lăn lộn trên giường, mồ hôi vã ra ướt đẫm lưng áo, mặt mũi tái mét, môi mín chặt. Không ngờ cái tên bá đạo này dám… Hắn rủ rỉ rù tì với cô nàng nhân viên hoá ra là để làm cái việc hạ lưu này. Cả đời nàng "tung hoành" mà chưa bao giờ bị nếm mùi như thế. Nàng thề trước cái bóng đèn, chính tên ác ôn kia làm cái trò đó. Chừng nào đèn bể thì coi như hắn oan.

BỤP! Cái đèn quả ớt bên trong hộp đèn ngủ vỡ tan tành, căn phòng tối đen.

- Đừng hòng!! – Hương rít chìn chịt, nàng ngoan cố. – Cái đèn to vỡ mới tính!! – Nàng không tin Trịnh Vũ vô tội, càng đau, nàng càng hận.

Ông già!! Ông tin con rể của ông quá rồi phải không??

Chỉ có những ánh đèn ngoài con lộ chính hắt vào phóng nàng. Hắt lên gương mặt xinh đẹp của Hương.

Nàng cắn răng, và… cái toilet nhà nàng vì thế mà hoạt động không ngừng nghỉ!!

TRỊNH VŨ. TA HẬN NGƯƠI !!

Lại nói, ba mẹ nàng đi du lịch hết rồi, chỉ còn mình nàng ở nhà thôi!! Có lẽ Hương không biết câu cuối cùng ông Chính nhắn với Trịnh Vũ.

- Hà hà!! Con rể, được thì ba cũng… muốn hai đứa tiến triển!! Hai đứa liệu mà nhanh lên, hà!! Bà nội con bé mong lắm rồi đấy!!…

Lại nói đến người vô tội của chúng ta, quả thật là anh không có làm cái trò hèn đó!! Nhưng nàng nào có hay?? Anh không biết rằng vừa ngồi trong toilet, Hương vừa nguyền rủa anh, nàng còn thề ngày mai sẽ cho anh biết tay!!

Anh những tưởng con tiểu yêu sẽ biết ơn mình, đâu có ngờ…

Sáng hôm sau.

Tại nhà Trịnh Vũ.

Anh vừa gặm trái táo, vừa ngóng ra cửa. Nếu không vì chờ bữa ăn sáng miễn phí mà con tiểu yêu hứa thì anh chả buồn ngồi đây ăn táo.

Sao mãi không tới nhỉ?? Anh chưa bao giờ phải chờ ai kiểu này, mà anh cũng không hiểu tại sao mình lại "muốn"đợi đến thế. Muốn ăn thì đã ăn từ lâu rồi, chẳng qua anh muốn có con tiểu yêu đi cùng thôi!?!

Ăn hết táo, anh liếc đồng hồ.

- Đợi ai mà sốt ruột thế Vũ? – Mẹ anh thấy con cứ nhấp nhỏm thì lấy làm thắc mắc.

- Đâu có ai đâu mẹ. – Anh chối.

- Hừ! Mày đẻ ra mẹ hay mẹ đẻ ra mày. – Bà Trịnh cười. – Sao không điện thoại cho "nó"?

- Ừ nhỉ! – Anh vỗ đùi cái đét.

Nhìn thằng con, bà Trịnh Buồn cười quá. Bà có linh cảm là thằng con của bà đang "có vẫn đề".

- A-lô! Tiểu yêu, tính cho tôi leo cây hả?? – Giọng anh đầy bực tức.

Nghe đến đó bà Trịnh tròn con mắt. "Tiểu yêu" chính là tên mà thằng con bà đặt cho con bé Hương nhà thông gia. Không lẽ…

- Còn dám gọi điện hả đồ… đồ tiểu nhân! – Bên kia, 1 giọng đầy căm tức vọng qua. – Chắc thấy tôi chưa chết anh tức lắm phải không?? – Nàng hỏi đầy độc địa.

Trịnh Vũ chả hiểu mô tê, sáng sớm đã gây sự, con nhỏ này muốn gì đây??

- Cô đừng có…

- Hừ! Đêm qua hại tôi xong chắc ngủ ngon lắm phải không??- Giọng Hương càng độc địa, nhưng rõ ràng yếu hơn ngày thường nhiều lắm, đã thế còn chất chứa đầy sự tổn thương.

- Cô nói sao? – Trịnh Vũ nổi điên nhưng nghe giọng nàng, anh lại lo lắng. – Nói cho tôi xem, cô bị làm sao thế?? – Anh hỏi đầy quan tâm.

Bên kia không trả lời mà òa lên khóc. Có lẽ cả đêm qua nàng đau lắm, đã thế lại không có ai quan tâm, đang tủi thân ấm ức thì anh điện thoại, bao uất ức chất chứa trong lòng nay như nước vỡ bờ.

- Ư… ư… đồ tồi, đồ… uổng công tôi tin anh, anh là đồ hèn, đồ… ư ư!! – Hương nức nở khóc.

Con tiểu yêu này là ai?? Nó mà khóc thì có chuyện rồi.

- Đợi tôi nhé! – anh nói rồi cúp máy.

………………….

Chương 35: OAN

Trịnh Vũ không nói không rằng, xỏ đại đôi dép, lấy xe, phóng thẳng đến nhà Hương.

Bà Trịnh trông theo con, lòng ngạc nhiên nhưng cái đầu cứ gật gù. Theo nhìn nhận của bà, "cậu ấm" này đã "có vấn đề" thật rồi.

Bà Trịnh đứng lên, không nói không rằng, quay vào trong, môi bà giãn ra thành 1 nụ cười. Bà muốn có cháu quá!!

Trong lúc trịnh Vũ đang phóng xe đến thì nàng đang cố lết ra cửa. Không uống thuốc có nước chết mất thôi. Cả đêm không ngủ, mặt mũi nàng bơ phờ, nếu không phải thể trạng nàng tốt thì chắc lăn đi cũng không nổi chứ đừng nói lết. Hương lầm bầm nguyền rủa kẻ độc ác kia. Hắn… hắn dám gọi cho nàng sao?? Ôi!! Đau chết mất!! Hương nhăn nhó, nàng không muốn làm kinh động đến ba mẹ chỉ vì cái chuyện này.

Nói là lết thì cũng hơi thảm, nhưng nhìn bộ dạng nàng đi thì chắc lết sẽ khoẻ hơn. Bụng nàng cũng bớt đau rồi, hi vọng là còn đủ khoẻ để đi mua thuốc.

Hương tuy cứng đầu cứng cổ, tính tình ngang bướng, khó bảo nhưng dù sao thì nàng cũng là con gái. Bị gạt như vậy sao có thể không tức, đã thế từ bé đến giờ quanh nàng luôn có bàn tay cha mẹ, muốn gì được nấy, chăm sóc đến tận chân răng. Đêm qua 1 mình vật lộn với cái bụng khiến nàng cảm thấy tủi thân vô cùng. Càng tủi thân, càng ấm ức, nàng càng hận Trịnh Vũ.

Nhưng dù có khoẻ đến đâu, ra đến cửa nàng đã thở hồng hộc. Nàng nguyền rủa, căm ghét bản thân bây giờ ghê gớm. Sao nàng có thể tin 1 kẻ như Trịnh Vũ, sao nàng có thể???

Ngôi nhà hiện lên trong tầm mắt Trịnh Vũ. Từ nãy đến giờ anh thắc mắc, không hiểu tại sao con nhỏ này hết mắng **** lại khóc lóc. Nghe nàng nói anh chưa hiểu ất giáp gì, đến nơi ắt rõ. Anh chỉ sợ nó nổi điên lại phóng cả "phi tiêu tụ tiễn" vào người anh thì khốn, con nhỏ mắc dịch đó nguy hiểm vô cùng, không khéo chuyến này anh "lành ít dữ nhiều" cũng nên.

spinner.gif

Anh xuống xe bước tới cổng. Cánh cổng cao cao, sơn màu đen trông rất có phong thái nhà giàu. Bên kia cánh cổng, 1 cô gái đang lảo đảo bước qua khoảng sân rộng, vừa thấy cô gái này, anh toát cả mồ hôi, lạnh cả sống lưng, ngỡ là mình đang hoa mắt!!

Kia là ai?? Là con tiểu yêu chứ ai!! Nhưng hôm này cái tên tiểu yêu có lẽ không còn hợp nữa!

- Hương… – Giọng anh không còn tự nhiên mà trở nên e dè, thảo nào nó khóc dữ quá!!

Nghe người gọi tên mình, nàng ngước nhìn ra cửa.

- … – Nàng trân trối ngó 1 hồi cho đến khi cái tên TRỊNH VŨ được nhận dạng trong não. – Còn… còn… – Nàng chỉ tay về phía anh, tức đến nỗi mặt mày tím tái, tức đến nỗi không nói nên lời, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, nàng lại cảm thấy thất vọng!

- Cô bị sao thế?? – Anh đề phòng hỏi.

- Anh… anh còn dám vác mặt đến đây sao? Hừ! Để xem tôi chết chưa phải không?? – Thật ra nàng cũng không muốn nhưng sao những lời lẽ ác nghiệt cứ tuôn ra. Tự nhiên nước mắt nó chảy dài trên má nàng. – Mẹ! Cái quái gì thế này? – Hương đưa tay quẹt nước mắt, lầm bầm rủa. Khóc trước mặt Trịnh Vũ chính là nỗi nhục thứ hai! Nàng không thể khóc!

Đến đây anh đẩy cửa bước vào, anh không biết nàng đau đớn gì, ở đâu, nhưng anh không muốn nhìn nàng khóc. Anh biết thừa Hương không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, anh thừa biết lòng tự tôn của nàng cao hơn núi.

- Hương, có chuyện gì vậy?? – Anh bước đến gần nàng hơn, yếu thế này chắc không còn "nguy hiểm", thế cũng yên tâm phần nào.

- Tránh ra! – Hương nghiền răng nghiến lợi.

- Không! – Anh cũng ngang tàng không kém. Một tay tóm chặt lấy tay nàng, một tay đưa lên sờ trán. – Không sốt?? Thế cô đau ở đâu?

- Đừng có giả vờ "mèo khóc chuột", anh rõ hơn tôi phải không? – Hương nhịn đau nói.

- Cô nói rõ ra xem nào? Tôi làm gì mà cô… – Anh cũng bắt đầu nổi điên lên rồi. Không nói không rằng cứ **** rủa người khác, cái lí lẽ này ở đâu ra?

- Anh nói với con bé nhân viên kia bỏ cái gì vào bát của tôi? – Nàng hỏi thẳng, mắt nàng nhìn anh như toé ra lửa.

- Ơ! Hơ! Cô nói cái gì bậy bạ thế?? – Bị kết tội oan, anh nghệch mặt ra. – Tôi bảo cái gì?? Bỏ gì??

Nhìn cái mặt ngẩn tò te của anh, Hương càng ngứa gan, hại người ta ra nông nỗi này còn bày đặc ngơ với chả ngác!!


Trang 5
Liên Hệ Admin
» ĐT: 01666918587
» Email: NguyenKhanhsl1997@gmail.com
» FaceBook: 
Nguyễn Khánh 
© 2012 Tạo lập bởi Nguyễn Khánh™
Tags: http://clubfunnysl.wap.sh/doctruyentyhay/tyca4
SEO : Bạn đến từ :
U-ON
C-STAT